Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3404: Không Đỡ Nổi

Không ngờ người của tổ chức Quốc Vương lại có thể nắm bắt cơ hội một cách chính xác như thế, quyết định ra tay ngay lúc vong hồn mà Hà Ngân Nhi vừa mới chiêu hồn ra tiêu tán, hơn nữa không phải chỉ có một tên quốc vương ra tay, mà là ba người quốc vương, thậm chí lúc ba vị quốc vương này ra tay còn không thèm suy xét đến Chu Đăng ở ngay bên cạnh.

Hiển nhiên, Hà Ngân Nhi mới là mục tiêu chính của bọn họ, chỉ có giết chết Hà Ngân Nhi rồi, bọn họ mới có thời gian đi suy xét đến các đội trưởng khác.

Thân thể của Hà Ngân Nhi đang nhanh chóng bị bóng tối ăn mòn, cơ thể cô gần như sắp biến mất, chỉ có bộ quần áo cũ xưa có in dấu vết lệ quỷ là có thể cản trở loại ăn mòn này. Ngay khoảnh khắc bị tấn công, Hà Ngân Nhi cũng thấy dáng vẻ của ba người kia.

Một quái nhân ăn mặc như một tên hề âm u thấp bé, một người đàn ông có gương mặt liên tục thối rữa đáng sợ mặc quần áo thuyền trưởng, một người có thân hình mơ hồ, chỉ có hai màu trắng đen, giống như là người trong hình chiếu.

Thông qua tư liệu tình báo mà Liễu Tam cung cấp lúc trước, trong đầu cô lập tức xuất hiện danh hiệu của ba người này bên trong tổ chức Quốc Vương, bọn họ lần lượt là: Vai Hề, Thuyền Trưởng, Nhân Viên Chiếu Phim. Trong đó, cái tên Nhân Viên Chiếu Phim này lúc trước đã từng đánh nhau với đám Dương Gian, Lý Nhạc Bình, Tào Dương ở bến tàu sông Hương, suýt chút nữa đã giết chết Tào Dương, nếu không phải cuối cùng Dương Gian dùng tính mạng của một quốc vương đổi mạng của Tào Dương về thì Tào Dương đã chết trong tay của người này rồi.

“Người ra tay chính là tên Thuyền Trưởng và Nhân Viên Chiếu Phim Hà Ngân Nhi cảm giác cơ thể của cô không phải chỉ đơn giản là đang bị bóng tối cắn nuốt, còn có một phần tứ chỉ đang bị kéo rời khỏi hiện thực, tiến vào một nơi linh dị không biết tên nào đó, hơn nữa toàn bộ quá trình này cô không có cách nào phản kháng, thân thể đã mất đi tri giác từ lâu, cho dù trên người vẫn còn rất nhiều môi giới chưa kịp sử dụng.

Linh dị chiêu hồn của người chiêu hồn đã bị phong tỏa, hoàn toàn không có cách nào sử dụng được, môi giới có nhiều hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.

“Nếu cứ tiếp tục như thế thì mình sẽ chết mất.

Lúc này hai mắt Hà Ngân Nhi co rụt lại, giống như đã ngửi được hương vị của cái chết.

Nếu không phải cô còn đang mặc bộ quỷ y hung dữ nhất do ông chủ tiệm may của cổ trấn Thái Bình lúc trước để lại, ngay giây phút cô thấy ba tên quốc vương đó thì cô cũng đã bị xử lý rồi, hoàn toàn không có khả năng chịu đựng được.

Nhưng mà hiện tại cố chịu thêm vài giây cũng chẳng làm nên chuyện gì, cô đã hoàn toàn bị khống chế, trừ phi Chu Đăng có thể sáng tạo kỳ tích, một mình đánh lui được ba người trong thời gian ngắn, tranh thủ thời gian để cô chiêu hồn, nếu không thì lần đối kháng này không thể nào thắng nổi, đến lúc đó cô chết đi, Chu Đăng cũng sẽ bị ba người kia bao vây đánh hội đồng, cũng sẽ chết nhanh thôi. Thậm chí vào giờ phút này, trong đầu Hà Ngân Nhi cũng đã nghĩ đến những tình huống tiếp theo.

Vốn tưởng rằng cô sẽ cứ không cam lòng như thế mà chết đi. Nhưng mà ngay sau đó Hà Ngân Nhi lại kinh ngạc phát hiện, ngay giây phút cô sắp sửa biến mất này, linh dị đang ăn mòn cô đột nhiên dừng lại, tuy rằng cơ thể đã bắt đầu mơ hồ, nhưng ít nhất vẫn còn giữ được hình dáng đại khái, không đến mức hoàn toàn biến mất không thấy.

"Hừm?"

Giống như đã phát hiện ra nơi nào xảy ra vấn đề, Thuyền Trưởng hơi xoay gương mặt đã thối rữa của hắn sang, đôi mắt xám trắng tối tăm nhìn về phía Chu Đăng.

Giờ phút này, sắc mặt của Chu Đăng đã biến thành màu đen, thân thể đang bị linh dị đáng sợ ăn mòn, cơ thể đang không ngừng thối rữa, biến mất, nhưng mà hắn lại chăm chú nhìn chằm chằm vào ba người ở đối diện: “Ai nói tôi ra tay quá trễ rồi? Muốn cản một lượt ba vị quốc vương thì có chút viễn vông, cho nên lúc nãy tôi cũng không ra tay với mấy người, mà là ra tay với Hà Ngân Nhi"

“Tôi cũng khá may mắn đấy, vừa mới ra tay một lần đã lấy đi được một phần đòn tấn công trên người Hà Ngân Nhi, không thể không nói, mấy tên quốc vương mấy người ra tay đúng là ác thật, chỉ mới gánh chịu một phần đòn tấn công linh dị mà tôi đã thành ra như thế này, suýt chút nữa đã chết rồi. Trong lúc nói chuyện, da của Chu Đăng liên tục bong tróc rơi xuống đất, từng sợi dây nhỏ màu đỏ xuất hiện trên người hắn, những sợi dây nhỏ này chảy ra vết máu, giống như máy cắt kim loại đang cắt từng dấu vết hình chữ nhật trên người hắn, hơn nữa mùi thi thể hư thối bắt đầu tràn ra bên ngoài. Trong vài giây ngắn ngủi Chu Đăng đã thay đổi dáng vẻ khác, trở nên xa lạ lại khủng bố, không giống như người, càng giống như một người nhộng được may vá từ từng miếng da người mà ra.

Đây là thứ hắn thu hoạch được sau khi giải quyết sự kiện viện bảo tàng khủng bố, là do Chu Đăng trộm từ một cái xác chết già nua chưa hư thối, lúc chưa sống lại, thứ này là một cái dây vàng áo ngọc, nhưng mà sau khi lệ quỷ sống lại rồi hắn mới hiểu được, đây chính là một cái áo da người đáng sợ, bề ngoài chỉ là ngụy trang mà thôi. Mà thứ viện bảo tàng trưng bày cũng không phải là xác ướp cổ xưa, mà là một con lệ quỷ lâm vào ngủ say.

1112 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận