Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3197: Coi Thường

“Chỉ có một con quỷ nhãn chân chính, cô dùng những thứ linh dị khác ngụy trang ra thì có được phẩm chất mấy phần chứ?"

Dương Gian mở miệng nói.

Hồng tỷ quơ quơ khăn tay trên mu bàn tay: “Chuyện này thì không cần cậu nói tôi cũng biết, nhưng mà cậu cũng không có cách nào phát huy ra được toàn bộ linh dị của quỷ nhãn, không cần hoàn toàn vượt qua cậu, chỉ cần quấy rầy được quỷ vực của cậu là tốt rồi."

Lúc này, quỷ nhãn trên khăn tay của cô đang phát ra ánh sáng màu đỏ, quỷ vực đáng sợ đang lan rộng.

Quỷ vực màu đỏ này vô cùng quen thuộc, lúc này lại càng vượt qua sự bao phủ của quỷ hỏa, xâm lấn ngược về phía vị trí của Dương Giang Hiển nhiên, quỷ vực do quỷ nhãn trên chiếc khăn tay tỏa ra rất dỏm, quỷ vực của quỷ hỏa có thể đốt cháy đến tầng bốn, nhưng mà đối mặt với Hồng tỷ lại không thể chịu nổi một chiều, thậm chí loại quỷ vực này còn muốn kéo Dương Gian đi vào.

Quỷ vực quấy nhiễu lẫn nhau, ánh lửa xung quanh Dương Gian tối đi, cơ thể của hắn dần dần lộ ra ngoài.

"Cơ hội tới rồi, đúng là lúc này."

Một người đàn ông mặc đồ vest cũ kỹ cũng là một trong năm người thời dân quốc sống lại lần này, hắn nhìn thấy Hồng tỷ phong tỏa thành côg quỷ vực của Dương Gian, lập tức xông thẳng về phía Dương Gian.

Khoảng cách nhanh chóng bị kéo gần lại Gần như chỉ trong nháy mắt, người đàn ông mặc đồ vest cũ kỹ đã xuất hiện trước mặt Dương Gian, hắn duỗi hai tay cố gắng Về về phía Dương Gian.

Động tác nhìn như rất đơn giản kia hình như lại bí mật cất giấu đòn tấn công linh dị nhất định phải chết nào đó.

"Phùng Văn, không được"

Hai mắt Hồng tỷ co rụt lại, vội nói.

"Bây giờ mới nhắc nhở thì đã chậm rồi, phải trả một cái giá đắt cho sự tham lam"

Dương Gian cũng giơ tay chộp về phía người đàn ông tên Phùng Văn ngày, nhưng mà sau đó, tay của hắn giống như cứng lại ở giữa không trung, cơ thể cũng không thể nhúc nhích.

"Người khinh thường người khác chính là cậu, ngay từ lúc cậu để lộ ra tên họ thì tôi đã theo dõi cậu, chỉ là trước đó cậu trốn trong quỷ vực nên tôi không tìm được cơ hội ra tay thích hợp mà thôi, hiện tại cậu đã không thể trốn được nữa."

Không biết từ lúc nào, cô gái tên Trương Di đã cầm một người nộm được bện từ rơm ra, sau lưng người nộm này viết hai chữ màu đen: Dương Gian.

Lúc này, người rơm bị viết tên Dương Gian đã bị trói chặt tay chân, dưới sự ảnh hưởng của nguyền rủa nào đó, cơ thể của Dương Gian cũng không thể cử động theo.

“Tiễn cậu lên đường"

Người mặc tẩy trang cũ kỹ thừa cơ hội này ra tay.

Hai bàn tay lạnh lẽo dán lên mặt Dương Gian, đồng thời để lại hai dấu ấn màu xám hình bàn tay lại.

Khí tức tro tàn lan tràn.

Mũi của Dương Gian đang chảy máu, mắt đang bị mù, đến cả lỗ tại cũng lập tức không nghe được âm thành gì, toàn bộ cơ thể bị linh dị cướp đi rất nhiều thứ, hình như đến cả sinh mạng cũng đang biến mất với một tốc độ đáng sợ.

"Thành công sao? Nhưng mà vẫn chưa đủ, để chắc ăn thì cho hắn thêm một đòn nữa."

Lúc này, người đàn ông mặc áo khoác ngắn bị Hồng tỷ gọi là Thu Tam Ca cũng định ra tay, chuẩn bị chồng lên đòn tấn công linh di, đánh chết Dương Gian hoàn toàn, không thể cho hắn có cơ hội trả đòn.

Nhưng mà không chờ hắn ra tay, hình ảnh diễn ra trước mắt lại làm hắn trợn to mắt.

Cơ thể Dương Gian lóe lên chút ánh đỏ, tránh thoát tất cả trói buộc trong nháy mắt, xóa bỏ tất cả đòn tấn công linh dị, trường thương màu đỏ trong tay lại bổ xuống, người đàn ông tên là Phùng Văn ở trước mặt còn chưa kịp tránh né, gương mặt vẫn tràn đầy kinh ngạc thì đã bị chém rách ra làm hai.

Dòng máu sền vệt bắn tung tóe đầy đất, nhuộm đỏ một vùng.

Nhưng mà hắn làm xong những chuyện này vẫn chưa có ý định dừng lại, trường thương âm thầm mang theo ánh đỏ lập tức biến mất.

Tiếp theo đó, Trương Di mặc bộ váy rách rưới đã bị đâm thủng bụng, đóng định thật chặt trên mặt đất, sau đó thậm chí còn không kịp làm ra động tác né tránh nào, gục đầu xuống không còn chút động tĩnh gì nữa.

"Tại sao lại thế này?"

Cơ thể Thu Tam Ca hơi run lên.

"Anh cũng muốn ra tay?"

Một giọng nói lạnh như băng vang lên ở phía sau.

Thu Tam Ca sỹ đến toát mồ hôi lạnh, hắn rõ ràng nhìn thấy Dương Gian vẫn còn ở trước mặt.

Phong tỏa quỷ vực thất bại rồi sao?

"Dừng tay"

Ngự quỷ nhân thời dân quốc cuối cùng gầm nhẹ định ra tay, nhưng mà Dương Gian cũng không thèm quay đầu lại, chỉ là theo tiếng chó dữ gầm rú, người vừa mới gầm nhẹ kia cũng lập tức yên lặng, sau đó ngã chổng vó xuống mặt đất.

"Cậu đang coi thường tối sao?"

Thu Tam Ca nhanh chóng xoay người định trả đòn.

Nhưng mà giây tiếp theo, một bàn tay nám đen đã bóp cổ hắn, xách toàn bộ cơ thể của hắn lên.

Đối kháng linh dị bắt đầu.

Từng đôi quỷ thủ đột nhiên xuất hiện, bao trùm trên người Thu Tam Ca, nhưng mà nó lại nhanh chóng rơi xuống, bởi vì loại linh dị đáng sợ nào đó đang dần sống lại trên người Thu Tam Ca, chống chọi lại hạn chế của quỷ thủ, thậm chí loại linh dị đáng sợ này còn trả đòn, cố gắng ăn mòn cơ thể của Dương Gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận