Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3369: Chết

Nhưng giờ phút này Diệp Chân lại không hề có chút cảnh giác nào, hoặc là nói hắn hoàn toàn không biết phía sau lưng có người.

Dù quỷ vực của hắn đã bao phủ qua thì cũng không có cách nào điều tra ra được sự xuất hiện của cái bóng ma mờ ảo ở phía sau lưng này, thậm chí trong quá trình bị tấn công cũng không hề có chút phản ứng nào.

Mãi đến ngay khoảnh khắc dao găm màu đỏ sậm quỷ dị kia tiếp xúc đến phần lưng của Diệp Chân, lúc này mới làm cơ thể hắn cương cứng lại, lông tơ dựng ngược, theo bản năng quay đầu.

“Trễ rồi"

Giọng nói trầm thấp, lạnh như băng vang lên, đây là đòn tấn công đến từ ngự quỷ nhân cấp quốc vương có danh hiệu Sát Thủ.

Nhưng mà trước khi âm thanh này vang lên, cây dao găm quỷ dị kia cũng đã đâm vào giữa cơ thể Diệp Chân, sau khi cây dao găm này đâm vào cơ thể người rồi, ngón tay không được lành lặn ở phía dưới cùng chuôi đao lập tức chộp được tay người cầm đao, loại phản phệ linh dị nào đó làm cho vị quốc vương này nhịn không được hơi run rẩy đôi môi.

“Muốn chết"

Diệp Chân giận dữ, không thèm để ý đến sau lưng vừa bị đâm một đao, hắn trở tay bổ một kiếm, muốn giết chết cái tên dám đánh lén phía sau lưng hắn.

Nhưng mà ngay sau đó.

Vị quốc vương có danh hiệu Sát Thủ này vươn tay chộp nhẹ đã bắt được cánh tay của Diệp Chân, cản lại đòn tấn công của hắn một cách dễ dàng.

Diệp Chân trợn mắt, lúc này mới nhận ra điểm không đúng.

Hắn phát hiện quỷ vực của hắn đã biến mất, tất cả sức mạnh linh dị của bản thân đều đã yên lặng, ngay cả sức lực cũng yếu đi nhiều, cú chém này giống như là do người thường chém ra, chẳng trách có thể bị đối thủ cản lại dễ dàng như thế.

“Cậu quá sơ suất, cho nên vẫn là ngoan ngoãn đi chết đi.

Tiếng cười lạnh trầm thấp vang lên, tên quốc vương có danh hiệu Sát Thủ này biết bản thân đã thành công, hắn giơ tay vỗ vào đầu của Diệp Chân.

Ngự quỷ nhân rất khỏe, khỏe đến mức không giống như người thường, gần như chỉ vỗ một phát, đầu của Diệp Chân lập tức vỡ tung giống như một trái dưa hấu.

Máu tươi lập tức bắn tung tóe.

Mặc dù cái đầu tàn khuyết vẫn còn ở trên cổ, nhưng mà lúc này trên người Diệp Chân đã không còn khí tức, hơn nữa nhanh chóng trở nên lạnh như băng.

“Ngay giây phút bị mất đi sức mạnh linh dị, cậu chỉ là một người bình thường, lấy thân phận người thường bị tôi vỗ nát đầu, tôi cũng không tin cậu còn có thể chuyển dời vết thương này lên đến trên người của kẻ khác. Ánh mắt của vị quốc vương có danh hiệu Sát Thủ này lạnh lùng, hơn nữa từ từ rút ra cây dao găm quỷ dị kia. Sau khi dao găm rời khỏi cơ thể của Diệp Chân, ngón tay tàn khuyết của chuôi đao mới từ từ buông lỏng ra. Lúc này, cánh tay bị trói buộc của Sát Thủ mới có thể thoát khỏi giam cầm, nhưng mà trên cánh tay vẫn khó tránh khỏi mà để lại một vết bầm xanh quỷ dị không có cách nào bỏ được, mà trên cổ tay hắn đã có rất nhiều vết bầm xanh như thế này.

Đây là cái giá phải trả khi sử dụng vũ khí linh dị, dù hắn là ngự quỷ nhân cấp quốc vương thì vẫn phải trả cái giá đắt này.

Nhưng mà Sát Thủ cảm thấy cái giá này rất xứng đáng, vì hắn đã xử lý Diệp Chân, người cầm đầu của diễn đàn linh dị, đích thân hủy diệt một thế lực linh dị hàng đầu.

“Boss, ngài thành công rồi? Tốt quá, chúng ta an toàn rồi.

Diệp Chân vừa chết, thành viên tiểu đội quốc vương lúc trước còn đang hoảng sợ chạy trốn hiện tại đều thở phào nhẹ nhõm, sau khi bọn họ phát hiện ra được tình hình nơi này xong, lập tức tụ tập lại chỗ này, chỉ là nhân số hơi ít, chỉ còn lại ba người.

Vừa rồi chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi bọn họ đã bị Diệp Chân tiêu diệt sạch sẽ hai tiểu đội.

Nếu lại cho Diệp Chân thêm vài giây, có lẽ ba người này cũng sẽ không sống được.

“Người dám ngó lơ tôi chắc chắn sẽ phải trả một cái giá đắt, dù đối phương có là đội trưởng cũng như thế” Sát Thủ bình tĩnh nói:

“Chúng ta cần phải đi rồi, thuyền U Linh sẽ lập tức cập bến, trước lúc đó, chúng ta cần phải ẩn núp đi, không thể lại phát sinh xung đột với đối phương, nếu không rất có khả năng đối phương sẽ mặc kệ thuyền U Linh mà nhắm về phía chúng ta.

Hắn nói xong, thân hình dần dần trốn vào trong bóng tối, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Hắn không có hứng thú với thi thể của Diệp Chân, cũng không muốn đi lấy món vũ khí linh dị trong tay Diệp Chân, vì nơi này sẽ nhanh chóng biến thành một khu vực linh dị, mà lấy thứ này sẽ làm chậm trễ thời gian. Trên thực tế, Sát Thủ đã quyết định rất đúng đắn.

Vì tất cả đội trưởng của tổng bộ đều đang chạy về phía bên này, hơn nữa hiện tại đã đi vào thành phố Đại Hải, nếu Sát Thủ tham lam tiếp tục ở lại nơi này, hắn sẽ gặp phải nguy hiểm bị đội trưởng bao vây giết chết. Nhưng mà ngay lúc Sát Thủ định rút lui.

Diệp Chân vốn đã bị mất hơn phân nửa đầu óc, không còn hơi thở từ lâu, không biết là do linh dị trong cơ thể sống lại, hay là do thần kinh phản ứng, bàn tay bỗng nhiên hơi giật giật.

Đột nhiên.

Diệp Chân xoay người, vung trường kiếm lên.

Quỷ vực bắn ra ngoài, trong nháy mắt đã xé rách hết tất cả mọi thứ trước mặt, kể cả vị quốc vương có danh hiệu Sát Thủ cũng đều bị bao phủ ở trong, mà ngay khoảnh khắc hắn bị quỷ vực nuốt lấy kia, giọng của Diệp Chân lại vang lên.

“Chiêu này vốn là để đề phòng Dương Vô Địch, không ngờ lại dùng ở trên người của ngươi 1128 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận