Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3605: Vệ Cảnh

Linh dị tràn lan, tình hình này cũng không tốt lắm.

Nếu người sống vẫn còn có ý thức thì trên cơ bản sẽ khống chế được sức mạnh linh dị của bản thân.

Đương nhiên còn có một loại khả năng chính là ngự quỷ nhân còn chưa quen với sức mạnh linh dị mới.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lúc này thi thể Vệ Cảnh đang nằm dưới đất đột nhiên hơi cử động, điều này làm Dương Gian lập tức để ý đến. Thi thể xuất hiện dị thường cũng có nghĩa là sắp sửa nhìn thấy kết quả.

Lại vài giây trôi qua.

Vệ Cảnh cũng không xuất hiện tình huống lệ quỷ khôi phục, ngược lại đột nhiên mở mắt tỉnh táo lại, chỉ là con ngươi của hắn chỉ toàn một màu đèn, lạnh nhạt vô tình, trông có chút đáng sợ.

Ngay sau đó.

Vệ Cảnh đã tỉnh táo lại đột nhiên ngồi bật dậy, mặt hắn lạnh tanh, trông có chút ngơ ngác, giống như là vì ngủ quá lâu, hắn đang dần dần làm quen lại với tình huống xung quanh.

“Tỉnh rồi sao? Vệ Cảnh?"

Dương Gian tầm giọng hỏi, nhưng vẫn chưa hề mất cảnh giác.

Vệ Cảnh vặn vẹo cần cổ cứng đờ, sau đó mới quay về phía phát ra tiếng nói, hắn hơi chuyển động đôi mắt đen nhánh, khẽ mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn:

“Dương Gian?"

“Xem ra ý thức của anh vẫn còn bình thường, không bị linh dị ăn mòn mất đầu óc, lúc nãy tôi còn tưởng rằng anh bị lệ quỷ khôi phục, suýt chút nữa đã ra tay xử lý anh luôn rồi, bây giờ anh có còn giữ được ký ức trước đó không? Có nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trước khi anh ngủ say không?"

Dương Gian nói.

Vẻ mặt Vệ Cảnh vẫn cứ chết lặng, nhưng ý thức của hắn đã bắt đầu nhớ lại quá khứ.

Một lúc sau hắn mới từ từ mở miệng nói:

“Ký ức cuối cùng của tôi còn dừng lại ở lúc đối phó với Trương Tiện Quang, lúc đó tôi bị thương nặng, suýt chút nữa đã chết... chuyện sau đó tôi cũng không biết nữa.

“Cũng không tệ lắm, trí nhớ của anh cũng không có vấn đề gì?

Dương Gian hơi gật đầu:

“Anh đã ngủ say hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này anh luôn bị chôn bên trong nấm mồ này, mãi đến lúc nãy tôi mới đào anh ra.

“Ngủ say hơn nửa năm? Lâu như thế sao?"

Vẻ mặt chết lặng của Vệ Cảnh lộ ra chút kinh ngạc.

Giờ phút này Tôn Thụy đã đi đến nói:

“Không sai, anh thật sự đã ngủ say hơn nửa năm, trong lúc này đã xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ tiếc anh đều đã bỏ lỡ hết rồi, nhưng mà bây giờ cũng không tính là trễ, thời đại này đang rất cần anh.

Vệ Cảnh từ từ đứng lên, đồng thời thu liễm lại toàn bộ sức mạnh linh dị của bản thân.

Bóng tối ở xung quanh bắt đầu nhanh chóng lui đi, chỉ khoảng hai giây trôi qua, bóng tối xung quanh hoàn toàn biến mất, ánh sáng cũng dần dần khôi phục lại.

Tuy rằng ánh sáng xung quanh đã trở lại bình thường, nhưng xung quanh vẫn tràn ngập làn sương dày đặc.

Vệ Cảnh cũng nhận ra sự tồn tại của quỷ vụ, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Phùng Toàn đang nằm ở bên cạnh hắn. Lúc này, Phùng Toàn cũng đột nhiên mở to mắt tỉnh táo lại.

Hắn cũng không chết đi, hơn nữa ngủ say hơn nửa năm, sức mạnh linh dị nào đó của hắn cũng trở nên càng mạnh hơn.

“Vệ Cảnh? Dương Gian?"

Giờ phút này sắc mặt Phùng Toàn có chút mê mang, hắn cũng cần có một chút thời gian để thích ứng trạng thái mới, đồng thời bởi vì ngủ say quá lâu, ý thức của hắn cũng có chút hỗn loạn.

Dù sao không phải bất cứ ngự quỷ nhân nào cũng đều có thể giống như Dương Gian, có thể dùng ý thức sinh hoạt bên trong thế giới quỷ mộng, thậm chí còn rảnh rỗi dắt chó đi dạo, chạy bộ.

“Xem ra tôi uổng công lo lắng rồi, các anh đều không có vấn đề gì, đều đã sống lại, đều không chết vì bị lệ quỷ khôi phục.

Dương Gian quan sát trạng thái của hai người.

Thông qua quan sát, hắn có thể xác định trạng thái của Vệ Cảnh và Phùng Toàn đều rất tốt, linh dị không ăn mòn cơ thể, giống như hơn nửa năm qua, lệ quỷ của bọn họ cũng đều bị dừng lại.

“Nghỉ ngơi cho khỏe một chút đi, đầu tiên là làm quen một chút, tiếp theo đây các anh còn cần phải hiểu biết thêm rất nhiều chuyện Tôn Thụy nói.

Nghỉ ngơi chỉnh đốn hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng Phùng Toàn và Vệ Cảnh cũng khôi phục lại, đồng thời bọn họ cũng thông qua Dương Gian và Tôn Thụy hiểu biết đại khái những thay đổi trong nửa năm này.

“Nói như thế, khi đánh nhau với tổ chức Quốc Vương, chúng ta đã chết rất nhiều đội trưởng sao? Sau đó bởi vì tổng bộ thiếu đội trưởng trầm trọng, sự kiện linh dị mất khống chế, hiện tại đã không còn là thời đại lệ quỷ khôi phục, mà hoàn toàn tiến vào thời đại linh dị luôn rồi?"

Gương mặt Vệ Cảnh vốn đã đen, lúc này sau khi nghe được những tin tức này, sắc mặt lại càng thêm âm u đáng sợ.

“Đúng là không ngờ được mà, Lý Quân, Lâm Bắc, Lục Chí Văn chết, Vương Sát Linh cũng chết luôn... Bây giờ đến cả Liễu Tam cũng đã mất liên lạc"

Phùng Toàn nghe mà vô cùng kinh ngạc.

Hắn chỉ ngủ một giấc dậy, vậy mà tất cả đội trưởng mạnh mẽ đều đã chết gần hết rồi.

Dương Gian nói:

“Hiện tại đội trưởng của tổng bộ chỉ còn sót lại bốn người là tôi, người điều khiển quỷ họa Hà Nguyệt Liên, Hà Ngân Nhi và Lý Nhạc Bình, chút người này đã không đủ để duy trì yên bình được nữa, nếu thật sự không nghĩ cách thì tình hình còn sẽ càng thêm nghiêm trọng nữa.

1179 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận