Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3661: Màu Đỏ Tươi Giống Hệt Như Máu

“Tự nhiên biến mất sao? Ông có thể nói kỹ hơn một chút không?"

Hạ Phong vội vàng ngắt lời Trương Chí Đông, sau đó hỏi.

“Giải thích? Tôi phải giải thích thế nào đây? Đến tận bây giờ tôi còn chưa hiểu được đây nè"

Trương Chí Đông nói.

“Ông nói tiếp đi ạ.

Hạ Phong không hỏi nữa, tiếp tục nghe.

Trương Chí Đông nói:

“Tôi còn nhớ rất đó, tôi đột nhiên xuất hiện bên dưới tòa cao ốc kia, đến cả giày cũng không mang, chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân, hơn nữa gió đêm lạnh lắm, lúc đó tôi cảm thấy rất lạnh... sau đó có mấy người vô cùng thần bí nhìn chằm chằm tôi, lúc đó tôi sợ muốn chết, còn tưởng là bọn họ là dân bắt cóc, muốn cắt thận của tôi.

“Kẻ thần bí?"

Hạ Phong vội vàng ghi nhớ tin tức quan trọng này lại.

“Sau đó tôi mới biết được mấy người thần bí kia không phải bọn bắt cóc, một người trong số đó hình như là đại ca trong nhóm, muốn làm giao dịch với tôi, hắn ta bảo tôi ngồi lên cái ghế dài màu đỏ kia, sau khi chuyện này kết thúc sẽ làm phẫu thuật lấy khối u trong não ra giúp tôi, lúc đó tôi cũng muốn từ chối lắm, nhưng mà không có quyền lựa chọn, bị ép phải ngồi trên ghế dài màu đỏ kia?

Trương Chí Đông nói đến đây lại dừng một chút.

“Ông ơi, ghế dài trông như thế nào? Ông có thể nói kỹ càng tỉ mỉ hơn được không ạ?"

Hạ Phong nhân cơ hội này, bắt đầu hỏi thăm.

“Chỉ là một khúc cây, bị cưa bằng làm thành ghế dài, thời của tôi mấy loại nội thất như thế này cũng đã khá hiếm thấy rồi"

Trương Chí Đông khoa tay múa chân miêu tả.

Hạ Phong là phóng viên, có kiến thức rất rộng rãi, cũng gặp qua một ít đồ cổ, lập tức dựa theo những gì Trương Chí Đông miêu tả, nhanh chóng vẽ lên vở, chỉ trong chốc lát sau đã vẽ xong cái ghế dài kia.

“Ông ơi, ông nói cái ghế dài là kiểu giống thế này sao?"

Hắn đưa tranh phác thảo qua.

Trương Chí Đông nhìn thoáng qua, gật đầu nói:

“Đúng vậy, giống thế đó, nhưng mà bên trên sơn màu đỏ, tôi nhớ màu đỏ tươi lắm, giống hệt như máu vậy.

“Tôi bị kẻ thần bí cầm đầu bạo lực ấn ngồi xuống cái ghế dài màu đỏ kia, mà ngay khoảnh khắc tôi vừa ngồi xuống, tôi đã nhìn thấy thứ mà cả đời này tôi cũng không thể nào quên.

“Cái gì vậy ạ?"

Hạ Phong hỏi.

Trương Chí Đông hơi cúi đầu, khe khẽ nói:

“Quỷ"

Hạ Phong ngẩn ra, sau đó lập tức mừng như điên.

Hắn điều tra lâu như thế, không ngờ hôm nay thật sự gặp được một người từng gặp quỷ.

“Là quỷ thật sao? Nếu trên cái ghế kia có quỷ thì tại sao trước đó ông lại không phát hiện ra chứ? Con quỷ kia có làm gì ông không?"

Hạ Phong tiếp tục hỏi thăm.

Trương Chí Đông lo tự nói một mình:

“Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi cảnh đó, bởi vì trước kia rõ ràng trên cái ghế đỏ đó không có thứ gì cả, nhưng sau khi tôi ngồi lên rồi, quỷ lập tức xuất hiện trên ghế dài"

“Tuy rằng hôm đó là buổi tối, nhưng mà tôi lại thấy rất rõ, con quỷ kia không có chân, giống như dính liền với cái ghế dài màu đỏ kia, hơn nữa quỷ còn muốn giết chết tôi.

“Nhưng lúc đó tôi chỉ biết lo sợ hãi, cơ thể không thể nào nhúc nhích, cũng không có cách nào có thể rời khỏi cái ghế gỗ kia.

“Lúc đó cũng không biết kẻ thần bí kia làm cái gì, cuối cùng quỷ cũng không giết chết tôi, mà tôi ngồi trên cái ghế kia không được bao lâu đã bị kéo lên. Nói tới cũng kỳ, tôi vừa rời khỏi cái ghế dài màu đỏ kia là quỷ cũng biến mất tăm, khu vực bên trên ghế gỗ trống không, không có bất cứ thứ gì cả"

Hạ Phong nghe mà trong lòng vô cùng kích động, vừa nghe kể chuyện vừa nhanh chóng suy đoán.

Trên ghế dài màu đỏ kia có một con quỷ, chỉ khi ngồi xuống mới có thể nhìn thấy. Quỷ muốn giết chết Trương Chí Đông, nhưng lại bị kẻ thần bí dùng thủ đoạn gì đó ngăn cản. “Cứ như thế, tôi không hiểu ra sao đã hoàn thành giao dịch với kẻ thần bí kia, hắn mang cái ghế gỗ màu đỏ kia, dẫn theo mấy kẻ thần bí khác rồi đi mất, nhưng mà không đến vài giây, kẻ thần bí đột ngột biến mất một cách quỷ dị kia lại xuất hiện, hắn nói hắn muốn giải phẫu cho tôi” Trương Chí Đông quơ quào tay chân một lúc, duỗi tay chỉ thẳng vào trán Hạ Phong:

“Giống như thế này, kẻ thần bí kia vươn một cánh tay đen nhánh xuyên thẳng qua đầu tôi, móc khối u trong đầu tôi ra.

Hạ Phong ôm đầu, sau đó xoa nhẹ, lại nói:

“Thần kỳ như thế sao? Nghe cứ như mấy câu chuyện quỷ quái thời xưa vậy.

“Hiện thực còn ly kỳ hơn chuyện xưa nhiều.

Trương Chí Đông hừ lạnh:

“Nếu năm đó không có người kia phẫu thuật thì tôi đã chết từ lâu rồi, không thể nào sống được đến bây giờ.

“Đúng rồi, ông ơi, ông còn nhớ rõ gương mặt của người kia không?"

Hạ Phong lại hỏi.

Trương Chí Đông lắc đầu nói:

“Không nhớ, nhưng mà tôi nhớ rõ tên của người kia, sau khi giải phẫu xong rồi tôi mới biết được những người kia cũng không có ác ý gì với tôi cả, cho nên tôi mới cố gom hết can đảm hỏi một câu, tuy rằng người kia có vẻ rất lạnh lùng, nhưng vẫn khá tốt tính, còn chủ động trả lời tôi"

1007 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận