Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3678: Sau Đó Thì Sao?

Dì Giang này cũng là một cụ già trong khu chung cư, khi còn trẻ là bạn của ba ông ta, Trương Văn Văn từng gặp bà rất nhiều lần, cho nên biết được một vài chuyện.

“Tôi nghe nói trong khu chung cư có quỷ, cho nên mới lại đây xem thử, Vương San San, A Vĩ bị làm sao thế?"

Dì Giang nhìn ông cụ Trương đang hôn mê nằm dưới đất, hỏi.

“Cơ thể không khỏe mà cứ thích cậy mạnh, cầm rìu đi đánh quỷ, đứng không vững té ngã"

Vương San San bình tĩnh nói:

“Cái tuổi này, nhìn thì có vẻ không chịu nổi, trừ phi hắn xuất hiện, nếu không cho dù có đưa đến bệnh viện thì cũng uổng công, lúc nãy bà nói cái gì, chuyện còn có đường cứu vãn? Không lẽ bà cảm thấy hắn còn sống sao?”

“Trước kia tôi và Trương Lệ Cầm phụ trách ghi chép lại tất cả những chuyện hắn trải qua, hai mươi mấy năm trước, cơ thể Trương Lệ Cầm không khỏe bị bệnh qua đời rồi, bây giờ người duy nhất có thể biết được mọi thứ về hắn chỉ có tôi, tôi đã sao chép quyển nhật ký kia hai mươi mất lần, đọc tới đọc lui không dưới trăm lần, trên đời này không có ai hiểu biết hắn hơn tôi Dì Giang nói.

“Sau đó thì sao?"

Vương San San hỏi.

Dì Giang nói:

“Trong quyển nhật ký kia có ghi chép lại một việc nhỏ không đáng kể đến, trước kia hắn từng vì muốn né tránh đòn tấn công linh dị mà đổi tên một lần, có lẽ cái tên thật sự của hắn đã không còn là Dương Gian nữa, cho nên cô gọi Dương Gian là không có tác dụng gì, phải gọi tên thật của hắn.

“Tên thật? Tên thật của hắn là gì, mau nói cho tôi?

Vương San San lập tức nói.

“Tôi không biết.

Dì Giang hơi lắc đầu:

“Không chỉ tôi, đến cả chính bản thân hắn cũng không biết, trên đời này chỉ có duy nhất một người biết được tên thật của hắn.

Vương San San hơi cắn răng nói:

“Lưu Tiểu Vũ?"

“Đúng vậy, tên của hắn là do Lưu Tiểu Vũ đích thân sử, sau khi sửa xong hắn đã bảo Lưu Tiểu Vũ giấu đi, đừng nói cho ai biết Dì Giang nhìn bức tượng thần đang chảy máu, không khỏi đau thương.

“Gọi điện thoại cho cô ta đi"

Vương San San nói.

Dì Giang nói:

“Trước khi tôi đến đây cũng đã đi hỏi rồi, không hỏi được, Lưu Tiểu Vũ bị lẫn, quên mất rất nhiều chuyện, bây giờ đang ở trong bệnh viện chữa trị, nhưng mà tôi tin chắc rằng bà ta nhất định sẽ ghi chép lại tin tức quan trọng này, nếu như đến nhà bà ta tìm thì có lẽ sẽ tìm được một ít manh mối"

“Chân cẳng của tôi không được tiện lắm, đi không nổi, cô đi đi"

“Được rồi, dù sao bà ta đang ở thành phố Đại Xương, cách nơi này không xa.

Vương San San nói, cô lập tức chuẩn bị xuất phát.

Nhưng mà đúng lúc này, ánh đèn bên trong miếu nhỏ đột nhiên chớp tắt lóe lên, ánh đèn dầu ở hai bên trái phải không hiểu sao cũng có chút tối xuống.

Bên ngoài miếu nhỏ, tiếng bước chân nặng nề vang lên, cánh cửa chính nặng nề lắc lư kịch liệt.

“Lệ quỷ?"

Dì Giang nhìn thoáng qua Vương San San.

“Ừ"

Vương San San nói:

“A Vĩ dẫn theo mấy người bọn họ tiếp xúc đến linh dị, khả năng cao là đã bị theo dõi rồi, lúc nãy tôi mượn dùng quỷ nến tạm thời đuổi lệ quỷ đi, hiện tại chắc là lệ quỷ lại tìm tới, tôi không thể đi được, nếu tôi đi, A Vĩ sẽ chết chắc"

“Hắn là ai?"

Dì Giang chỉ vào Hạ Phong vừa mới bò xuống bục cao hỏi.

“Bà cụ, tôi tên Hạ Phong, là một người phóng viên.

Dì Giang nói: “Nói cho hắn biết địa chỉ của Lưu Tiểu Vũ, để hắn ta đi đi, thanh niên trai tráng, chạy nhanh, để cái tên vô dụng Văn Văn không làm được tích sự gì này ở lại chăm sóc A Vĩ.

Vương San San nhìn thoáng qua, dường như đang hỏi thăm ý kiến của hắn.

Hạ Phong cắn răng nói:

“Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ làm được?

“Cầm theo cái rìu của A Vĩ, có thể giúp cậu đối phó quỷ, lại cầm đèn dầy theo, gặp được hiện tượng quỷ dị thì trực tiếp đốt nó lên, nó có thể làm cậu không bị lạc đường, Văn Văn, đưa đèn dầu cho hắn.

Vương San San lập tức sắp xếp.

“Được, biết rồi chị Vương Trương Văn Văn đưa đèn dầu màu vàng kim kia qua.

Hạ Phong cầm lấy hai thứ kia, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút an toàn.

Dì Giang nói địa chỉ của Lưu Tiểu Vũ ra, sau đó nói: “Sau khi chạy ra khỏi phạm vi khu chung cư Quan Giang rồi thì lập tức nghĩ cách bắt xe, chạy một mạch đừng dừng lại, cũng đừng do dự, nếu gặp được lệ quỷ thì dùng rìu mở đường, sau khi tìm được cái tên chân chính của Dương Gian thì hô to lên, không cần phải sợ chết, cũng đừng nghĩ cách bỏ trốn, cậu đã bị lệ quỷ theo dõi, ngoại trừ đánh thức hắn ra thì không còn con đường sống nào khác.

“Tôi đã hiểu"

Hạ Phong lập tức gật đầu.

“Đi đi, đi từ cửa sau” Vương San San thúc giục.

“Mọi người yên tâm, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này, cho nên mọi người nhất định phải kiên trì"

Hạ Phong nhìn thoáng qua ông cụ Trương đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, lại nhìn thoáng qua cô gái Vương San San thần bí vừa mới cứu hắn, cuối cùng không hề quay đầu lại, đi thẳng ra từ cửa sau, sau đó nhanh chóng rời đi.

1043 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận