Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3285: May Mắn

“Là vì cái quan tài đen kia sao?"

Dương Gian nhìn chằm chằm cái quan tài màu đen bên trên cánh tay gầy yếu của ông già kia, xuyên thấy qua khe hở của quan tài, hắn nhìn thấy bên trong có rất nhiều đôi mắt quỷ dị, những đôi mắt kia đều đang chìn chằm chằm vào hắn, đồng thời số lượng còn đang liên tục gia tăng.

Ông già vẫn còn đang tiếp tục hạ cánh tay xuống, nhưng mà trong tầm nhìn của Dương Gian, mỗi khi cái quan tài màu đen kia bị hạ thấp xuống một chút thì nó lại càng trở nên nguy hiểm hơn.

Quan tài màu đen cũ kỹ chấn động lắc lư, sau đó nắp quan tài kia bị mở ra một khe hơ, một cánh tay đầy vết bầm tím từ bên trong từ từ thò ra ngoài, hình như có lệ quỷ cực kỳ kinh khủng nào đó sắp bị thả ra.

Dương Gian vẫn không thể cử động, đồng thời tầm nhìn xung quanh cũng bị linh dị ảnh hưởng trở nên mơ hồ vặn nẹo, hắn không nhìn thấy tình huống của Lâm Bắc, Lý Nhạc Bình và Tào Dương, cũng không nhìn thấy hành động của các Quốc Vương khác, giờ phút này, hắn chỉ có thể nhìn thấy chiếc quan tài ở trước mắt, đến cả cơ thể của ông già cũng dần mờ đi.

“Đây rốt cuộc là con quỷ gì, bị phong ấn bên trong một cái quan tài màu đen cũ kỹ, nó chỉ mới xuất hiện đã có thể phong tỏa tất cả hành động của mình, mới vương một cánh tay là có thể ảnh hưởng đến một khu vực ở xung quanh, đến cả tầm nhìn cũng biến đổi vặn vẹo mờ đi.

Trong lòng Dương Gian sợ hãi.

Tuy rằng biết được quan tài màu đen này là át chủ bài của tên Quốc Vương kia, nhưng mà át chủ bài này cũng hơi bị nguy hiểm rồi đó.

Hơn nữa ông già này mỗi ngày đều giơ tay lên cao, giơ cao cái quan tài này, chỉ cần nhìn trình độ vặn vẹo co rút của cánh tay kia, có quỷ mới biết rốt cuộc ông già này đã giơ bao nhiêu năm.

Không bao lâu sau, bên trong quan tài lại tràn ra rất nhiều tóc đen, tóc đen cực dày này có chút giống với quỷ tóc của Hoàng Tử Nhã, nhưng mà tóc bị thả ra khỏi quan tài càng nhiều, bao trùm ra bốn phương tám hướng, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều bị mái tóc màu đen này nuốt hết.

Điều làm người ta không thể tưởng tượng được nhất chính là bên trong mái tóc đen kia lại hiện lên rất nhiều con mắt quỷ dị, đồng thời từng cái đầu người bắt đầu nhúc nhích cử động ở hai bên mép mái tóc đen kia.

“Nó đang lao về phía mình.

Lúc này, trong lòng Dương Gian căng thẳng.

Trong tầm nhìn của quỷ nhãn, một bộ phận quỷ trong quan tài đen kia đã bị thả ra ngoài, đồng thời cánh tay đầy dấu bầm tím kia còn đang duỗi về phía hắn.

Cánh tay rất dài, hơn nữa càng đến gần lại trở nên càng lớn, đến cuố cùng, một bàn tay còn lớn hơn cả cơ thể của Dương Gian, ở trước mặt nó, Dương Gian giống như một đứa con nít.

“Vẫn chưa thể nhúc nhích được?"

Dương Gian cố gắng sử dụng linh dị của quỷ nhãn, giống như khởi động lại quỷ vực tầng bảy, thoát khỏi đòn tấn công linh dị này.

Nhưng mà vẫn không có tác dụng gì, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra.

Đây không phải là đối kháng linh dị bình thường, bởi vì hiện tại Dương Gian giống như một người ngoài cuộc, không có cách này quấy rầy, ảnh hưởng đến đòn tấn công linh dị này, cũng không có cách nào ngăn cản những thứ này, giống như hắn đã rơi vào một bộ phim điện ảnh, nhất định phải chờ cảnh này kết thúc, kết quả sau đó sẽ như thế nào thì không có ai có thể biết trước được.

Đòn tấn công linh dị này thật sự không có cách nào phá giải, không để ý đến sức mạnh linh dị cá nhân, trực tiếp kéo đối phương đến một hoàn cảnh đặc biệt được thiết lập riêng để đón nhận đòn tấn công linh dị đáng sợ nhất. Có thể sống hay không thì phải xem vận may của Dương Gian, hoặc là dưa vào trình độ chống chọi với linh dị của từng người.

“Dương Gian?"

Lúc này Lâm Bắc đang rống to, hắn lại một lần nữa đè chặt bà già khủng bố mặc váy theo phong cách tây dương kia, nhưng mà sau đó hắn xoay người nhìn thấy Dương Gian đứng yên không nhúc nhích tại chỗ, mà tên Quốc Vương đối kháng với hắn cũng không nhúc nhích, chỉ là đang từ từ hạ thấp cánh tay gầy ốm kia xuống. Hắn cũng không ngu, lập tức biết đây là đòn tấn công linh dị của đối phương.

Chỉ là hắn không thể nào hiểu được cách tấn công này, rõ ràng không xảy ra chuyện gì, lại làm Dương Gian mất đi năng lực cử động.

Nhưng mà giây tiếp theo, một chuyện bất ngờ đã xuất hiện.

Ông già luôn giơ cánh tay gầy yếu lên cao kia đột nhiên lảo đảo, lồng ngực vặn vẹo, gãy đoạn, một lỗ hổng đáng sợ đột nhiên bị xé rách, máu tươi đã biến thành màu đen bắn tung tóe, cơ thể bị bẻ gãy với một tư thế vô cùng quỷ dị, sau đó ngã chổng vó xuống đất.

Mà ngay khoảnh khắc ông già này ngã nhào xuống đất, Dương Gian cũng lập tức có thể cử động.

Cơ thể hắn cũng hơi run nhẹ, không nhịn được thở dốc hổn hển, trán toát mồ hôi lạnh, dường như lúc nãy đã trải qua một quá trình rất nguy hiểm.

Đòn tấn công kết thúc.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, dương như hắn đã quay về với hiện thực, nhưng mà khi hắn nhìn thấy tình hình của ông già đối diện, lại nhịn không được lộ ra nụ cười lạnh như băng:

“Thì ra là thế, lúc trước ông bị tôi dùng đao tách rời, tuy rằng cơ thể đã khôi phục, nhưng mà linh dị của bản thân lại bị thương, lúc nãy cưỡng ép thả cái quan tài kia xuống cố liều mạng muốn giết chết tôi, tiếc là chính ông lại chịu không nổi trước, không thể không tạm dừng đòn tấn công linh dị kia.

“Tất cả linh dị đều phải trả cái giá đắt, ông đã không thể trả nổi cái giá để giết chết tôi.

1114 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận