Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3413: Chạy

Nhưng mà ở phía sau không phải chỉ có một cô gái, mà đột nhiên biến thành hai người.

Hơn nữa gương mặt, chiều cao, cách ăn mặc của hai cô gái kia đều giống như như đúc, không phân biệt được ai là ai, hai cô gái nắm tay nhau, mở to một đôi mắt trống rỗng, yên lặng đến gần Vương Sát Linh.

Ba quốc vương đồng loạt ra tay, chỉ vì muốn xử lý đời thứ ba của nhà họ Vương này.

Ngay lúc Vương Sát Linh bị ba tên quốc vương tấn công, Lục Chí Văn cũng đã bị nhắm đến, tình cảnh của hắn lại càng tồi tệ hơn, bởi vì hắn cũng không phải loại đội trưởng giỏi về khoản đối đầu trực diện với linh dị, mà hiện tại hắn cũng đang bị ba tên quốc vương bao vây giết chết, điều này lại càng là giậu đổ bìm leo. Ba tên quốc vương ra tay lần này lần lượt là Thân Sĩ, Đồ Tể và Người Đào Mộ.

Ba tên quốc vương này rất hiếm khi lộ diện, lúc trước cũng chưa bao giờ tiếp xúc trực diện với các đội trưởng, cho nên tin tình báo bị tiết lộ ra bên ngoài của họ cũng rất ít, cũng chính vì thế, ba người họ mới chọn mục tiêu là Lục Chí Văn.

“Lục tiên sinh, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng mà cũng sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, hi vọng Lục tiên sinh đừng chống cự vô ích, có thể phối hợp với chúng ta, kết thúc sinh mệnh của cậu ở ngay nơi này"

Thân Sĩ đội mũ xuất hiện ở trước mặt Lục Chí Văn.

Vừa gặp mặt nói câu đầu tiên đã kêu Lục Chí Văn đi chết đi.

Như vậy rất lễ phép, rồi lại cũng rất không lễ phép. Nhưng mà điều kỳ lạ là dường như khi người đàn ông có danh hiệu Thân Sĩ này nói chuyện sẽ mang theo tính mê hoặc nhất định, sau khi Lục Chí Văn nghe được tiếng nói của hắn ta chỉ cảm thấy ý thức có hơi hoảng hốt, có một loại xúc động muốn tiếp tục đứng ở chỗ này nghe hắn nói chuyện tiếp.

“Không xong"

Lục Chí Văn đột nhiên bừng tỉnh lại, hắn đã nhận ra gì đó, lập tức ngoái đầu nhìn ra sau.

Nhưng mà Thân Sĩ đã đạt được mục đích, việc hắn cần làm chính là quấy nhiễu Lục Chí Văn trong chốc lát, cũng không cần thiết cố ý đi làm cái gì.

Hắn vừa mới quay đầu lại.

Một cây dao phay dính đầy máu bầm, lưỡi dao đã bị sứt mẻ lập tức chém thẳng vào trán của Lục Chí Văn.

Không có bất cứ phản ứng nào.

Cây dao phay này đã chém sâu vào bên trong trán của Lục Chí Văn, hắn mở to hắn kinh ngạc, cơ thể giống như đã cương cứng, đứng yên ở nơi đó không nhúc nhích, giống như đã mất hồn, lại giống như đã bị mất mạng trong nháy mắt, nhưng thân thể của hắn lại không hề ngã xuống.

“Thành công rồi sao?"

Thân Sĩ nâng mũ, từ từ mở miệng nói.

“Thất bại, hắn bỏ chạy rồi, nhưng mà hắn đã bị thương, chỉ là không đủ để lấy mạng hắn.

Đồ Tể vươn bàn tay to lớn của hắn ra, túm lấy cây dao phay đã bị mẻ kia, rút nó ra khỏi trán của Lục Chí Văn.

Máu tươi không hề phun ra ngoài như trong tưởng tượng, phần trán bị bổ ra lộ ra hoa văn gỗ, hoàn toàn không phải là cơ thể của người sống.

Đây là một người gỗ quỷ dị.

“Người Đào Mộ đang chờ hắn, hắn không trốn thoát được đâu"

Thân Sĩ cũng không sốt ruột, ngược lại có vẻ rất bình tĩnh.

“Lúc nãy ba người chúng ta nên ra tay cùng một lúc, không cần lập kế hoạch gì hết."

Đồ Tể trầm giọng nói, thể hiện rõ sự khó chịu.

Thân Sĩ cười nói:

“Nếu một vị đội trưởng muốn bỏ chạy thì sẽ là một việc rất đau đầu, muốn bảo đảm có thể xử lý được đối phương thì nhất định phải nghĩ ra cách phong tỏa đường lui của người đó, giết người trong vòng một chiêu rất dễ có sai lầm, tôi cũng không thích cách làm này, anh đừng có càu nhàu, cho dù hắn ta có giãy dụa như thế nào thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

“Nguy hiểm thật, mấy tên này vừa mới xuất hiện đã muốn lấy mạng của mình rồi sao? Dưới loại tình huống này thì mình không nên xuất hiện cứng chọi cứng với họ, phải vờn nhau, nếu ba người họ dám bao vây giết một mình mình thì cũng có nghĩa sẽ có đồng đội bên phe mình không bị quốc vương tấn công, một khi họ nhận ra, chắc chắn sẽ chạy đến chi viện Lúc này, Lục Chí Văn bước ra từ trong một con hẻm không quá bắt mắt thuộc khu vực hắn phụ trách, hắn cảm thấy việc cấp bách nhất hiện tại chính là tự bảo vệ bản thân, chứ không phải nghĩ cách giết ngược lại đám quốc vương kia.

Sau đó, hắn cảm giác được cái gì, dừng chân lại, duỗi tay sờ trán.

Một ít máu tươi sền sệt dần từ trên trán tràn ra ngoài, hơn nữa theo thời gian trôi qua, máu lại chảy càng lúc càng nhiều.

“Rõ ràng không có miệng vết thương, nhưng lại đang liên tục chảy máu, là do con dao phay kia sao? Thật đáng sợ, chẳng trách đến cả tên Thân Sĩ kia cũng sẵn lòng giúp đỡ Đồ Tể ra tay, nếu như thật sự bị con dao kia chém trúng thì chắc là đã chết tươi rồi.

Lục Chí Văn nghiêm mặt, lập tức ý thức được điều gì đó.

“Xem ra không thể lại tùy ý sử dụng người gỗ nữa, nếu không lại bị tên Đồ Tể kia chém thêm vài đao, mình cũng có khả năng sẽ chết.

Giờ phút này, Lục Chí Văn đã cảm thấy đầu của hắn bắt đầu đau đớn kịch liệt, giống như thật sự bị dao chém trúng vậy, nhưng mà cho dù trán của hắn có chảy máu như thế nào, cơn đau càng lúc càng kịch liệt ra sao thì trên thực tế trên đầu hắn lại không có bất cứ vết thương nào cả.

Cảm giác thật sự là không tốt lắm, hắn tính di chuyển đến nơi khác, tránh cho việc ở một chỗ trong thời gian dài lại bị để mắt đến.

1108 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận