Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3246: Không Cam Tâm

Sau đó hắn dùng quỷ vực bao phủ lên, trực tiếp tìm một ít vàng trong thành phố, làm thành một cái rương cất nửa người này vào trong, hoàn toàn phong tỏa lại, nhưng mà trước khi phong tỏa hắn cũng đã lấy lại đinh quan tài.

Dương Gian cũng không muốn cây đinh quan tài thứ hai lại bị nuốt mất.

“Cũng tìm cho tôi ít vàng đi, tôi cũng không yên tâm, không muốn để thứ này lại bên trong thế giới linh dị, tôi cũng muốn nhốt nó lại"

Lâm Bắc nói.

Dương Gian cũng không từ chối, lại làm hai cái rương giao cho Lâm Bắc và Hà Nguyệt Liên, để bọn họ bỏ bộ phận thân thể của quỷ chết đói mà họ giam giữ vào bên trong.

Quá trình bỏ vào rương rất cẩn thận, không xảy ra ngoài ý muốn nào.

Cuối cùng sau khi làm xong, ba cái rương màu vang kim xếp hàng ngay ngắn ở trước mặt, thậm chí rương còn đang rung nhẹ, thứ ở bên trong đang giãy dụa muốn chạy ra ngoài.

Nhưng mà cái rương cũng đủ dày, lệ quỷ bị tàn khuyết không thể nào mở ra được.

“Nếu mở ba cái rương cùng một lúc, quỷ chết đói sẽ lập tức bị thả ra, trong vòng ba giây sẽ khôi phục lại hoàn toàn, hơn nữa lại tạo ra sự kiện linh dị, cho nên hiện tại đối với chúng ta mà nói, thứ này chính là một món vũ khí, nếu sử dụng hợp lý thì sẽ tạo ra được tác dụng mang tính quyết định"

Dương Gian híp mắt, bắt đầu quan sát ba cái rương trước mắt.

“Còn muốn thả nó ra hả? Dương Gian, hay là thôi bỏ đi, tuy là hôm nay giam giữ quỷ chết đói có vẻ rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng mà suýt chút nữa là cái thứ này đã có thể nắm giữ khởi động lại, một khi nó ăn con quỷ nào có được linh dị kia, đến lúc đó đừng nói là ba người chúng ta hợp tác, cho dù tất cả đội trưởng cộng lại thì có lẽ cũng không đối phó được"

Lâm Bắc lắc đầu, vẫn còn có chút sợ hãi nói.

“Nếu thật sự đến bước đường đó thì cũng sẽ không rảnh để đi để ý nhiều chuyện như thế."

Dương Gian nói.

Khói mù màu xanh đen biến mất, cuối cùng thì sự kiện quỷ đói cũng giải quyết xong.

Tuy rằng quỷ chết đói rất đáng sợ, nhưng mà ngự quỷ nhân nó gặp được lần này đã không còn nhỏ yếu giống như lúc trước, ba đội trưởng hợp tác với nhau, muốn ứng phó với bất cứ sự kiện linh dị cấp S nào cũng không thành vấn đề.

Vì quỷ chết đói là bị giam giữ chứ không phải bị đinh quan tài hạn chế, cho nên trong khu vực này vẫn còn tồn tại những quỷ anh và quỷ đồng được sinh ra khác.

Dương Gian, Hà Nguyệt Liên và Lâm Bắc đồng thời ra tay, dọn dẹp sạch sẽ linh dị để lại khu vực này, chuyện này mới coi như hoàn toàn kết thúc.

Nhưng mà trong đoạn thời gian này, Vương Sát Linh một thân một mình đi vào một căn phòng an toàn được đặt dưới tầng hầm của cao ốc Ninh An.

Thân là đội trưởng, Vương Sát Linh có đến mấy căn phòng an toàn ở bên trong thành phố Đại Đông, không chỉ là vì bảo vệ cho sự an toàn của bản thân mà đồng thời cũng dùng để chứa đựng một vài thứ nguy hiểm. Nói chính xác hơn là quỷ nguy hiểm.

Trong căn phòng an toàn dưới tầng hầm này có cất giữ từng cái rương màu vàng, mấy cái rương này đều là lệ quỷ mà Vương Sát Linh phải gánh chịu nguyền rủa mới giam giữ được, trên mỗi một miệng rương đều có dán những tin tức liên quan, bên trên viết rõ sức mạnh linh dị của lệ quỷ ở bên trong.

Vương Sát Linh ngồi trên một cái rương im lặng một lúc, hắn đang do dự, do dự xem có cần phải nghe theo lời Dương Gian, trở thành ngự quỷ nhân, sau đó lại để đời tiếp theo gánh vác nguyền rủa của nhà họ Vương, tiếp tục bị dằn vặt vĩnh viễn hay không.

“Lúc trước mình đã từng thề, nhất định phải chấm dứt số mệnh của nhà họ Vương, cho nên mình vẫn luôn cố gắng vì điều này, thậm chí còn nghĩ đến việc quay trở về ngọn nguồn, ngăn cản lời nguyền rủa của nhà họ Vương sinh ra, nhưng mà đã thất bại, tất cả đều thất bại, số mệnh lại kéo mình quay trở về điểm xuất phát một lần nữa, những gì mình từng làm trước đây đều không có bất cứ ý nghĩa nào.

Trong lòng Vương Sát Linh cực kỳ không bình tĩnh, lúc trước không biểu hiện ra ngoài là vì hắn nhẫn nhịn chịu đừng, nhưng vào lúc hắn một mình ngồi trong phòng an toàn như thế này, hắn cũng không cần phải kềm chế nội tâm của hắn nữa.

Như cảm nhận được cơn tức giận của hắn, bốn bóng người lạnh lùng lặng yên xuất hiện ở xung quanh hắn, đó là một cặp vợ chồng âm u đầy tử khí và hai ông bà cụ mặt mũi nhăn nheo, âm lãnh đến chết lặng.

Chỉ là lúc này cơ thể của bà nội Vương Sát Linh không còn trọn vẹn, giống như bị thứ gì đó gặm nhắm mất một phần, trên mặt, cánh tay và bàn tay đều có vết thương, hơn nữa đã hai ngày trôi qua nhưng những vết thương này vẫn không biến mất.

Đó là những tổn thương để lại khi đối kháng thất bại với quỷ đói, cho dù là lệ quỷ kinh khủng đến mức này cũng không có cách nào khôi phục, vì thứ không trọn vẹn không chỉ có thân thể mà còn là một bộ phận linh dị. “Một khi trở thành ngự quỷ nhân thì sẽ không còn đường quay đầu lại nữa, cũng không biết được sẽ còn sống được mấy năm, mặc dù có cách để giải trừ nguyền rủa thì cũng có khả năng mình không có đủ thời gian, chỉ có thể tiếp tục đi đến điểm cuối, càng chạy càng xa trên con đường ngự quỷ nhân này, giãy dụa giành giật sự sống, sau đó chờ đến khi mình chết rồi, đứa con trai mà mình chưa bao giờ gặp mặt sẽ trở thành đời thứ tư của nhà họ Vương, lặp lại con đường xưa của mình"

Vương Sát Linh nhắm mắt lại hít thở sâu.

Trước khi đến đây hắn đã gọi điện thoại xác nhận, những gì Lâm Bắc nói lúc trước đều là thật.

1083 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận