Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3196: Giao Thủ

Lúc này, năm người dân quốc trong thời kỳ hồi phục cũng đã trốn vào trong bóng tối, trốn tránh đòn tấn công của Dương Gian.

"Cô cản được đòn tấn công của tôi sao?"

Đột nhiên bóng dáng của Dương Gian hiện ra từ bên trong bóng tối, đồng thời cũng xuất hiện ở phái sau lưng của Hồng tỷ.

Ngay giây phút hắn xuống hiện, một thanh trường thương màu đỏ mạnh mẽ đánh tan phong tỏa nhìn về phía người đàn ông mặc áo dài, đeo mắt kính tàn tạ kia.

Bởi vì lần nói chuyện trước đó, người đàn ông trẻ tuổi này đã bị Dương Gian nhớ thù, bây giờ ra tay người đầu tiên muốn giết chính là hắn.

"Hình như chúng ta bị coi thường rồi.

Đơn giản như thế mà định giết chết chúng ta, đúng là có chút ngây thơ"

Người đàn ông mang mắt kính tàn tạ kia cười mỉa lạnh lùng, hắn hơi ngẩng đầu nhìn Dương Gian.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

---- “Cái gì? Hồ Tông vẫn còn bị tách rời?"

Đòn tấn công của Dương Gian nằm ngoài dự đoán của mọi người, đến cả Hồng tỷ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì cô hiểu rất rõ cách tấn công của cây dao bổ củi trong tay Dương Gian, chỉ khi kích hoạt môi giới hoặc là trực tiếp chém trúng mới có thể có hiệu quả, mà lúc nãy Dương Gian hoàn toàn không thể nào kích hoạt môi giới, hai người lại cách nhau rất xa, cũng không có tiếp xúc trực tiếp nào.

Nhưng mà dưới tình huống không hợp lý này, đòn tấn công của dao bổ củi lại phát huy tác dụng.

Mà một khi bị dao bổ củi chém trúng, cho dù là quỷ thật sự thì lúc này cũng phải bị thương nặng, nếu là ngự quỷ nhân vậy thì hơn phân nửa sẽ bị mất mạng.

"Dương Gian"

Hồng tỷ cực kỳ tức giận, cô căm tức nhìn bóng dáng của Dương Gian đang bị quỷ hỏa bao phủ vào giữa kia.

"Đừng nhìn chằm chằm tôi như thế, đây chỉ là mới bắt đầu, bốn người còn sót lại cũng phải chết ở đây, nếu cô vẫn cứ u mê không chịu tỉnh táo, vậy thì cô cũng có thể sẽ chết ở chỗ này."

Giọng nói của Dương Gian vọng ra từ bên trong quỷ vực, làm người ta không thể nào phân biệt được vị trí cụ thể của hắn.

"Cậu sẽ không thành công nữa đâu."

Hồng tỷ nghiến răng nghiến lợi nói.

Bóng dáng Dương Gian xuất hiện, hắn bước ra khỏi ánh lửa: “Tuy rằng kiếp trước cô là ngự quỷ nhân đứng đầu thời dân quốc, nhưng mà đời này cô sống lại chưa được bao lâu, sức mạnh linh dị có hạn, cho nên đừng tự tin quá, đến cả bản thân cô còn chưa chắc có thể bảo vệ được, còn rảnh rỗi đi quan tâm đến người khác sao?"

“Trương Ấu Hồng, nếu có giải quyết quỷ vực của hắn, chúng ta ra tay cùng một lúc, đến lúc đó xác suất chiến thắng cũng sẽ không thấp."

Lúc này, cô gái trẻ mặc một chiếc đầm mục nát dùng giọng điệu lạnh như băng nói.

"Hơn nữa Hồ Tông vẫn chưa chết, hắn chỉ là bị tách rời, thủ đoạn như thế chưa đủ để giết hắn, cô tạm thời đừng lo lắng, một thời gian nữa là hắn có thể khôi phục lại như cũ, chúng ta chỉ cần tiếp tục cầm chân kéo dài với hắn, tên Dương Gian này chắc chắn sẽ phải chết”.

Một người đàn ông mặc áo khoác ngắn khác cũng mở miệng nói.

Hồng tỷ hơi đảo mắt: “Trương Di, Thu Tam ca, hai người đừng coi thường tên đó, hắn đã phá tan phong tỏa của tôi, con rối của tôi không ngăn cản được hắn, đòn tấn công cũng rất có khả năng sẽ lách qua tôi để đối phó với hai người, nhưng mà tôi sẽ cố gắng giải quyết quỷ vực của hắn, hi vọng có thể thành công."

Cô không có bao nhiêu sức mạnh, bởi vì Dương Gian vẫn đang trưởng thành, hơn nữa tốc độ trưởng thành rất nhanh, mỗi một lần gặp mặt đều có thể vượt qua mong muốn của cô, lần này Dương Gian càng cho cô nhìn thấy sức mạng linh dị hoàn toàn khác biệt, đồng thời phần sức mạnh linh dị mới này vô cùng mạnh mẽ, làm người khác bất ngờ.

Hồng tỷ không muốn tiếp tục ngồi chờ chết, ngay lập tức, con rối ở xung quanh lập tức bùng nổ, xếp thành một hàng, vừa cản trở quỷ vực của Dương Gian bao trùm, lại vừa bảo vệ mấy người ở phía sau.

Nhưng mà chỉ như thế thôi thì vẫn còn chưa đủ.

Hồng tỷ lại lấy từ trên người ra một cái khăn tay màu đỏ, trên khăn tay có thêu ảnh chân dùng kỳ quái, giống như là một người quan trọng nào đó, nhưng cũng dường như là một con lệ quỷ kinh khủng, hơn nữa theo thời gian trôi đi, hoạt tiết bên trên khăn tay cũng không ngừng thay đổi, khi thì là ảnh chân dung, khi thì lại biến thành tứ chi quái dị, khi thì lại là một thi thể lạnh như băng.

"Vật phẩm linh dị sao?"

Dương Gian nhìn thấy tất cả hành động của Hồng tỷ, dựa vào sức phán đoán của hắn, cái khăn tay kia chắc chắn không phải là một thứ đơn giản, thậm chí có thể là vũ khí linh dị của Hồng tỷ.

Giầy tiếp theo, họa tiết trên khăn tay của Hồng tỷ lại thay đổi, biến thành một con mắt, con mắt kia rất giống quỷ nhãn, nhưng sau đó bên cạnh quỹ nhãn lại xuất hiện họa tiết một người khác, người kia không phải là Dương Gian, mà là một con lệ quỷ.

Sau khi họa tiết lộ ra hoàn chỉnh, Hồng tỷ quấn chiếc khăn tay này lên trên bàn tay.

Khăn tay màu đỏ đần dần hợp lại làm một với bàn tay của cô, giống như có một lớp da màu đỏ dính lên trên, hơn nữa chuyện quái dị đã xảy ra, bên trên khăn tay màu đỏ kia dần hiện ra một con mắt đỏ thắm, đồng thời nó còn chuyển động một cách quỷ dị.

Rất có khả năng đây cũng là một con quỷ nhãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận