Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3662: Không Phải Là Giả

“Hắn tên là Dương Gian “Dương Gian?"

Hạ Phong nhanh chóng viết lại cái tên này, đây lại là một tin tức quan trọng khác.

“Ông ơi, ông cảm thấy cái người tên Dương Gian kia sẽ là ai chứ? Dựa theo những gì ông kể thì hình như mấy người bọn họ đều có được năng lực thần kỳ không bình thường"

Trương Chí Đông nói:

“Lúc đó chỗ nào cũng đều có quỷ, đương nhiên cũng sẽ có người đối đầu với quỷ, trong giai đoạn lệ quỷ hoành hành nguy hiểm nhất sau đó tôi còn nghe được một ít tin tức, những người đặc biệt kia đều tự xưng là ngự quỷ nhân"

“Ngự quỷ nhân? Nghe giống như là một nghề nghiệp đặc biệt nào đó, giống như đuổi ma nhân, trừ ma sư trong phim điện ảnh"

Hạ Phong nói.

Trương Chí Đông không để ý đến, chỉ thở dài:

“Đáng tiếc, từ đó về sau, tôi cũng không còn gặp lại người tên Dương Gian kia, cũng không gặp lại quỷ nữa, hiện tại cho dù tôi có nói ra thì cũng không có ai tin tưởng lời tôi nói, nếu không phải tôi còn giữ lại hồ sơ bệnh án khi xưa, đến cả tôi cũng phải nghi ngờ có phải đầu óc của tôi có vấn đề gì, cho nên mới sinh ra ảo giác không”

“Nhưng mà cũng không có gì quan trọng, còn sống là tốt nhất rồi.

“Nhóc con, tôi kể xong câu chuyện của tôi rồi, cậu còn muốn phỏng vấn thêm gì nữa không?"

Hạ Phong nói:

“Dạ không, cảm ơn ông đã hợp tác, không ngờ hôm nay con còn có thể nghe được câu chuyện xưa ly kỳ như thế, đúng rồi, ông ơi, con có thể xem bệnh án lúc trước của ông không?"

“Được chứ, tôi dẫn cậu đi lấy” Trương Chí Đông nói.

Hạ Phong lập tức đứng lên đẩy xe lăn.

Trương Chí Đông dẫn theo phóng viên trẻ tuổi này đi đến phòng của ông ta, sau đó lấy bệnh án đã bị phủ bụi từ lâu ra, đưa cho hắn:

“Tôi có giữ thứ này lại cũng không có tác dụng gì, cho cậu đó, không biết cái này có thể coi là chứng cứ không nữa” Hạ Phong nghe thế lập tức cảm ơn liên mồm, hắn trịnh trọng cất phần bệnh án này đi, chờ đến khi quay về lại từ từ nghiên cứu.

“Đúng rồi, chân của ông bị làm sao vậy ạ? Con có quen biết với một vài bác sĩ khá giỏi, có lẽ có thể giúp được ông"

Sau đó, hắn lại quan tâm hỏi.

“Nhóc con cậu cũng tốt bụng thật đó, nhưng mà chân của tôi không phải là thứ mà bác sĩ có thể chữa trị được.

Trương Chí Đông lắc đầu, sau đó ông ta kéo ống quần lên, để lộ hai chân ra ngoài.

Hạ Phong nhìn thoáng qua, con ngươi lập tức co rụt lại.

Đó là một đôi chân như thế nào đây, vừa gầy gò lại khô quắt, vặn vẹo, thật sự rất khó có thể tin tưởng rằng đây là một đôi chân trên cơ thể của người sống.

“Tôi bị què từ lâu lắm rồi, tôi đoán có lẽ là bởi vì lúc trước khi tôi ngồi xuống cái ghế màu đỏ kia đã để lại tai họa ngầm, lúc đó rất nhiều người đều nói lệ quỷ vô cùng khủng bố, người dính vào linh dị đều sẽ cực kỳ bất hạnh, tôi cảm thấy những lời nói này rất đúng, nhóc con, nếu cậu muốn truy tìm dấu vết của lệ quỷ thì tôi khuyên cậu nhớ cẩn thận một chút, coi chừng không hiểu ra sao đã mất mạng rồi. Trương Chí Đông lại thả ống quần xuống, che giấu đôi chân đáng sợ kia đi.

Hạ Phong tranh thủ cơ hội chụp một bức ảnh, hắn cảm thấy đây là chứng cứ, chứng minh câu chuyện mà ông cụ Trương Chí Đông này kể không phải là giả.

“Tìm được rồi, tôi tìm được rồi, tôi tìm được một manh mối quan trọng, trên đời này thật sự có quỷ.

Hạ Phong vừa mới đi công tác từ thành phố Đại Đông về, về đến nhà đã không kìm nén được cảm xúc kích động, chia sẻ tin tức quan trọng này cho người vợ Chu Mai của anh.

Người vợ Chu Mai của Hạ Phong cũng là một phóng viên, cô đương nhiên cũng biết chồng của cô luôn nghiên cứu những câu chuyện ma, truy tìm điều tra cái gọi là sự kiện linh dị, cho nên cô cũng không quá ngạc nhiên, chỉ hỏi:

“Anh điều tra được cái gì? Sao lại kích động đến thế.

“Lần này anh đến một viện dưỡng lão ở thành phố Đại Đông để phỏng vấn một ông cụ tên là Trương Chí Đông, ông cụ kia nói cho anh, hắn đã từng gặp quỷ, hơn nữa không chỉ như thế, lần này anh còn có được thu hoạch ngoài ý muốn, thì ra trên đời này ngoại trừ quỷ ra, còn có một đám người đối kháng với lệ quỷ, ở sáu mươi năm trước, mấy người này được gọi là ngự quỷ nhân. “Em xem, đây là ghi chép cuộc phỏng vấn của anh"

Hạ Phong lấy bút ghi âm, ảnh chụp và hồ sơ bệnh án cũ kỹ từ trong túi xách ra.

Ngay từ đầu Chu Mai còn không tin, nhưng mà sau khi cô nhìn thấy những chứng cứ này xong thì vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, cô mở bứt ghi âm ra, vừa nghe vừa nhìn ảnh chụp.

“Người kia tên là gì? Em và anh cùng nhau điều tra"

Sau khi Chu Mai xem xong những hồ sơ này rồi, cũng bắt đầu có chút hứng thú.

1146 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận