Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3416: Quá Tối

“Viện binh? Anh nói Diệp Chân hay là cái tên Trương Tiện Quang vừa mới bị thả ra? Có thấy ai trong hai tên đó xuất hiện đâu, không biết đã chạy đến đâu rồi, nói không chừng đã bỏ trốn mất rồi, cho dù không chạy nhưng nếu không phối hợp hành động với chúng ta thì cũng không có tác dụng gì, họ không có cách nào phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng này được"

Lâm Bắc có chút tức giận, nhưng mà hắn vừa gửi tin nhắn này ra ngoài xong, bên trong khu vực mà Lâm Bắc phụ trách đột nhiên có một điệu nhạc quanh quẩn, đó là điệu nhạc do dương cầm diễn tấu, nhưng âm thanh này lại rất trống rỗng, quỷ dị, làm cho người ta có cảm giác nếu cứ tiếp tục lắng nghe nữa thì sẽ có chuyện không hay gì đó sẽ xảy ra.

“Dương Cầm Gia của tổ chức Quốc Vương? Không lẽ đến cả tên này cũng xuất hiện sao?"

Lâm Bắc sa sầm sắc mặt, hắn nhớ rõ Dương Gian đã từng đánh nhau với tên Dương Cầm Gia này rồi, nhưng lại không có cách nào xử lý được đối phương, bởi vì đối phương đã liên kết với cây dương cầm bị nguyền rủa kia, không còn tồn tại bên trong hiện thực nữa, cho nên không có cách nào đối phó được.

“Tiếng đàn dương cầm chỉ xuất hiện ở khu vực này, ở những khu vực khác lại không có cách nào nghe được, xem ra là đang nhắm đến mình rồi? Nhưng chỉ có một tên quốc vương đến đây, quá nửa là không phải muốn xử lý mình, chỉ muốn cầm chân mình lại để mình không thể đi chi viện cho những đồng đội bị tấn công thôi"

Ngay lúc Lâm Bắc đang tự hỏi nay.

Trên một ngã tư đường yên lặng.

Nơi này tối om, không có một bóng người, có vẻ cực kỳ tĩnh mịch, rõ ràng cách đâu không lâu nơi này còn là một thành phố vô cùng nhộn nhịp, còn chưa đến một tiếng đồng hồ đã thay đổi hoàn toàn.

Đột nhiên, không biết bắt đầu từ khi nào, ở giữa ngã tư đường này đột ngột có một bóng người mờ ảo xuất hiện, người kia không quá chân thật, hiện tại đang ngồi trước một cây đàn dương cầm cũ xưa cực kỳ tập trung mà đàn tấu.

Cái cây đàn dương cầm cũ kỹ kia nằm ngay giữa ngã tư đường, hình dáng vô cùng rõ ràng, không hề có chút mơ hồ nào, giống như thật sự có thể duỗi tay chạm vào nó.

Nhưng lại không ai có thể giải thích được tại sao đột nhiên lại có một người ngồi ở chỗ này đàn đương cầm.

Mặc dù không có ai xem, nhưng ngón tay của Dương Cầm Gia lại chưa từng dừng lại, tiếp tục diễn tấu một đoạn nhạc khúc quỷ dị không thể miêu tả thành lời.

Loại âm nhạc này cứ quanh quẩn ở xung quanh, chỉ cần có người nghe thấy được sẽ bị nguyền rủa, dẫn đến linh dị, cuối cùng sẽ chết oan chết uổng.

Đây là cấm khúc không thể nghe.

Nhưng mà hiện tại đoạn cấm khúc dương cầm này đang diễn tấu cho một mình Lâm Bắc, chỉ cần Lâm Bắc nghe được âm thanh như thế, hắn sẽ bị lệ quỷ ở xung quanh theo dõi, không thể làm gì được nữa, nếu như hắn lại không thể ngăn cản được đòn tấn công của mấy con lệ quỷ xung quanh, Lâm Bắc thậm chí sẽ mất mạng. Buổi diễn tấu vẫn còn tiếp tục, Dương Cầm Gia hơi ngẩng đầu, nhắm mắt, đắm chìm bên trong thế giới của bản thân.

“Tôi thật sự không thể thưởng thức được âm nhạc của nước ngoài, tôi thích đàn nhị hồ hơn. Nhưng mà một giọng nói không mấy hài hòa đột ngột xuất hiện, phá tan sự yên lặng của ngã tư đường này. Giai điệu quỷ dị đột nhiên khựng lại trong giây lát, sau đó lại không phục lại như bình thường.

Sắc mặt của Dương Cầm Gia trầm xuống, mở to mắt, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, hình như muốn tìm ra nguồn gốc phát ra âm thanh kia. Nhưng ở xung quanh ngã tư đường này vẫn không có một bóng người nào, không tìm thấy bất cứ bóng dáng của một ai.

“Có lẽ cậu không phải là đội trưởng của tổng bộ, cậu là ai?"

Dương Cầm Gia lập tức hỏi, hắn không nhận được tin tức viện binh của đối phương đến nơi đây, cho nên mới nghi ngờ ngự quỷ nhân xuất hiện ở khu vực xung quanh hắn là một người nằm ngoài kế hoạch.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta là kẻ địch của nhau"

Giọng nói kia vẫn quanh quẩn, hơn nữa nếu dựa theo vị trí âm thanh để phán đoán thì đôi bên cách nhau không quá xa, dường như là ở vị trí cách sau lưng hắn chừng mười mét.

Nhưng mà Dương Cầm Gia quay đầu lại nhìn thì vẫn không thấy bóng người nào, chỉ có một con đường trống văng.

“Cậu không thấy được tôi là bởi vì xung quanh quá tối, cậu cho xung quanh một ít ánh sáng là có thể tìm được tôi ngay. Giọng nói kia vang lên, cùng lúc đó, tiếng bước chân nặng nề cũng xuất hiện ở phía sau Dương Cầm Gia, mà theo tiếng bước chân kia xuất hiện, một tiếng vang quái dị cũng xuất hiện theo. Âm thanh quái dị này cực kỳ đặc sắc, giống như là do kim loại ma sát với mặt đất tạo thành.

“Có một người không thấy được đang đến gần mình?"

Trán Dương Cầm Gia toát mồ hôi lạnh, hắn cảm giác được nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt. Buổi diễn tấu vốn rất thuận lợi bị quấy rầy, giờ phút này âm nhạc vang vọng ở xung quanh cũng không còn quá quỷ dị nữa. Giờ phút này, Dương Cầm Gia đã đốt một cái giá cắm nến, nhưng mà thứ đang cháy được cắm bên trên giá căm nến lại không phải là một cây nến, mà là một ngón tay đã khô quát lại, sau khi bị đốt cháy, ngón tay kia tỏa ra ánh lửa quái dị, ánh lửa này hắt lên gương mặt hắn, làm cho da thịt trên mặt hắn dần biến mất, lộ ra gương mặt hư thối.

1134 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận