Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3371: Chạy

“Có cần ra tay quấy nhiễu Diệp Chân, cứu boss ra không?"

Một ngự quỷ nhân đưa ra ý kiến nhìn về phía những người khác.

Nhưng mà hai thành viên còn lại cực kỳ do dự.

Vì lúc nãy họ đã biết được năng lực thật sự của Diệp Chân, nếu ra tay, nói không chừng đòn tấn công linh dị sẽ lại chuyển dời lên cơ thể của người nào đó trong số họ, đến lúc đó không chỉ không cứu được người, ngược lại còn sẽ liên lụy đến chính mình.

Ngoại trừ cái này ra, khi đối mặt với Diệp Chân, họ cũng cảm thấy rất sợ hãi, lúc trước trốn còn không kịp, bây giờ làm sao còn dám ra tay.

“Chúng ta không có biện pháp nhúng tay vào, sức mạnh linh dị của tên Diệp Chân kia quá đặc biệt, chúng ta đánh lén hắn cũng không có bất cứ tác dụng gì, ở lại nơi này cũng không giúp ích được gì, chúng ta phải tin tưởng boss, hắn nhất định có thể ứng phó được, hiện tại chúng ta mau thừa cơ hội này chạy nhanh đi, nếu không chúng ta sẽ chết ở nơi này"

Một ngự quỷ nhân khác trong lòng có chút sợ hãi, tùy ý tìm đại một cái cớ, biện một lý do chuẩn bị rời đi. “Nói đúng lắm, chúng ta phải tin tưởng boss, hắn chắc chắn có thể xử lý tên Diệp Chân kia, chúng ta không thể ở lại nơi này ảnh hưởng đến chuyện chiến đấu của boss.

Có người lập tức tỏ vẻ tán thành.

Ngay lập tức, ba người họ đã đưa ra quyết định, không thèm quay đầu lại chạy thoát khỏi nơi này.

Lúc này Diệp Chân đang bận rộn đối phó với tên quốc vương mang danh hiệu Sát Thủ kia, hoàn toàn không có rảnh để để ý đến ba người này, cho nên thật sự để họ nắm lấy cơ hội thành công trốn thoát khỏi tòa cao ốc này.

Nhưng mà sau khi thoát ra khỏi tòa cao ốc này xong, cũng không có nghĩa là đã an toàn.

Vì đối với họ mà nói, bên ngoài cao ốc lại càng nguy hiểm hơn.

“Ba tên thành viên của tổ chức Quốc Vương mấy người định chạy đi đâu?"

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Liễu Tam giống như đã biết được con đường họ chạy trốn, cản trước đường chặn họ lại.

Ngoại trừ cái này ra, bốn phương tám hướng liên tục có người giấy Liễu Tam tập hợp đến, trực tiếp bao vây quanh ba người. “Người giấy Liễu Tam? Là đội trưởng của tổng bộ?? Không xong, chúng ta tốn quá nhiều thời gian để đối phó với Diệp Chân, viện binh của đối phương đã đến nơi rồi"

Một người trong số bọn họ thay đổi sắc mặt, sau đó không nói thêm nữa, ra hiệu cho hai đồng đội.

Ba người không hề do dự, lập tức tản ra.

Liễu Tam liếc nhìn họ, không có bất cứ hành động nào, người giấy của hắn lập tức xông đến, chỉ cản lại một người, còn hai người khác thì cứ để họ tùy ý rời đi.

“Giữ người sống, đừng giết hắn, có lẽ có thể lấy được một ít tin tình báo.

Giọng nghẹn ngào vang lên, Lục Chí Văn giống như một người gỗ đứng cách đó không xa, nếu hắn không mở miệng nói chuyện thì thật sự không phát hiện ra được nơi đó còn có một người đứng.

“Đương nhiên, tôi muốn giết hắn thì đã giết từ lâu rồi, cũng sẽ không chờ đến bây giờ"

Liễu Tam bình tĩnh nói.

Sau đó người giấy ở xung quanh liên tục đến gần ngự quỷ nhân của tiểu đội quốc vương trước mắt, khoảng chừng mấy chục người giấy, mỗi một người giấy đều giống như một con lệ quỷ, cho người ta cảm giác cực kỳ áp bách.

Tên ngự quỷ nhân kia lập tức luống cuống, hắn biết bản thân đã không còn đường để đi.

Nhưng mà hai thành viên còn lại cũng không tốt đẹp gì.

Một người vừa mới chạy ra khỏi con phố này không được bao lâu đã bị một người đàn ông mặc áo vest, mang mắt kính, ăn mặc vô cùng lịch thiệp cản lại ở trong một con hẻm nhỏ.

“Vương Sát Linh của thành phố Đại Đông??"

Sắc mặt của thành viên này lập tức trở nên vô cùng khó coi.

“Nếu đầu hàng ngay bây giờ, anh có thể tránh được một ít tra tấn, anh không phải là ngự quỷ nhân cấp quốc vương, nhìn thấy tôi thì có lẽ đã biết rõ hậu quả sẽ như thế nào.

Vương Sát Linh từ từ mở miệng nói, đồng thời sau lưng lại hiện ra hai bóng dang lệ quỷ màu tráng đen, ánh đèn ở con đường gần đó đều chớp tắt lập lòe.

Quỷ vực đáng sợ ảnh hưởng đến bốn phía, vào lúc này, sự vật ở hiên thực đều trở nên không còn chân thật nữa. Nhưng mà tên ngự quỷ nhân này hoàn toàn không có ý định đầu hàng, vì đầu hàng cũng sẽ chết, đối phương không thể nào cho phép hắn sống sót, thay vì chờ chết, không bằng liều mạng một lần, thử thoát khỏi nơi đây. Ngay lập tức, ngự quỷ nhân thuộc tiểu đội quốc vương này lập tức rút lui. Nhưng mà hắn vừa mới cử động, lập tức đã phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Không biết từ lúc nào, một ông cụ có thân thể lộ ra màu trắng đen, giống hệt như trong ảnh thờ đã quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh hắn, sau đó vươn cánh tay lạnh như băng, phủ đầy vết nhăn bóp lấy cánh tay hắn, sau đó hơi dùng sức, cả cảnh tay hắn đều bị mạnh mẽ xé rách xuống.

Mặt Vương Sát Linh lạnh tanh:

“Không phối hợp thì giữ lại cũng không có tác dụng gì. Xé nát hắn.

Rất nhanh.

Tiếng kêu thảm thiết lại quanh quẩn trong hẻm nhỏ một lần nữa.

Mà thành viên thuộc tiểu đội quốc vương chạy thoát cuối cùng lại càng xui xẻo hơn.

Lúc này cơ thể hắn bắt đầu run nhẹ, vì lần này càng có nhiều người cản đường hắn.

“Lâm Bắc, Chu Đăng, Hà Ngân Nhi, người xa lạ kia chắc là Lý Nhạc Bình, còn có một người không mặt không quen biết, không lẽ những người này đều là đội trưởng của tổng bộ họ sao??"

Đối mặt với đội hình này, tên thành viên này đến cả dũng khí chạy trốn cũng không có, trực tiếp ngồi bệch xuống đất.

“Tôi, tôi đầu hàng"

Ngoài trừ đầu hàng, hắn đã không còn sự lựa chọn thứ hai nào khác.

1119 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận