Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3631: Phân Biệt Giữa Mơ Và Thật

Dương Gian xoay người còn chưa đi được mấy bước, đã cảm nhận được trong đống rác dưới chân có thứ gì đó.

Hắn đào ra xem, không ngờ lại là vũ khí linh dị của Diệp Chân, là thanh trường kiếm đặc biệt kia.

Dương Gian nhặt thanh trường kiếm này lên, sau đó rút nó ra nhìn thoáng qua. Ngay lập tức.

Một lời nguyền rủa khủng bố trí mạng lập tức xuất hiện.

Nhưng đối với Dương Gian của hiện tại mà nói, loại nguyền rủa nhất định phải chết này đã không thể giết chết được hắn nữa, cho dù là loại nguyền rủa trí mạng chồng lên nhau của La Văn Tùng mà hắn còn có thể chịu đựng được mà. Trường kiếm rỉ sét vặn vẹo không còn nguyên hình, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy rõ trên một mặt của thanh kiếm có khắc một chữ “Chân”, hiển nhiên nó đại biểu cho Diệp Chân.

Nhưng mà một mặt khác của trường kiếm lại khắc một chữ “Võ”, chắc là Diệp Chân muốn tưởng nhớ đến tên đàn em A Võ đã chết đi của hắn.

A Võ có thể coi như người dẫn đường cho Diệp Chân khi hắn bước vào giới linh dị, đồng thời bản thân hắn ta cũng là người phụ trách trước đó của thành phố Đại Hải, vừa là thầy vừa là bạn của Diệp Chân.

Chỉ tiếc đến cuối cùng thì A Võ vẫn chết trong tay của tổ chức Quốc Vương.

Lại tra trường kiếm vào vỏ, lời nguyền rủa nhất định phải chết biến mất.

Dương Gian tiện tay quăng, thanh trường kiếm này bay thẳng ra ngoài, sau đó cắm vào vách tường ở bên cạnh.

“Anh ngủ khỏe đi Tiếng nói của Dương Gian lại vang lên.

Ngay sau đó Diệp Chân chỉ nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa, mãi đến cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa, nhưng mà cùng lúc đó, mí mắt của hắn cũng càng lúc càng nặng, một cơn buồn ngủ không có cách nào cản được ập đến.

Hắn cũng không chống cự cơn buồn ngủ này, chỉ ngáp dài, thay đổi một tư thế thoải mái hơn rồi lập tức ngủ.

Nhưng sau khi Diệp Chân ngủ rồi, Dương Gian cũng không rời đi, chỉ đứng ở nơi cách ghế sofa không xa nhìn hắn.

“Mình thật sự rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà lại có thể làm cho Diệp Chân không gượng dậy nổi thế này” Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.

Lúc nãy hắn đã sử dụng linh dị của quỷ mộng, kéo Diệp Chân vào trong thế giới ucả quỷ mộng.

Thế giới quỷ mộng sẽ dựa theo trí nhớ của Diệp Chân để bện thành một giấc mơ chân thật.

Giờ phút này Dương Gian cũng đã đi vào bên trong giấc mơ.

Vừa vào trong giaics mơ.

Dương Gian đã lập tức tức đi đến một viện dưỡng lão cũ kỹ trong thành phố Đại Hải.

Có lẽ nơi này đã xảy ra sự kiện nào đó làm Diệp Chân không thể nào quên được, bởi vì khu vực này được xây dựng chân thật nhất trong cả giấc mơ. Dương Gian dẫn theo quỷ cẩu âm thâm quan sát.

Mà giờ phút này, Diệp Chân giống như một người đã mất đi ký ức, dường như đã quay trở về quá khứ lần nữa, hoàn toàn không ý thức được nơi này chính là thế giới quỷ mộng, bởi vì linh dị của quỷ mộng đã che chắn mất một đoạn ký ức nào đó của hắn.

Nếu đổi lại là lúc trước, Dương Gian sẽ không thể nào làm được việc này, nhưng trong vòng nửa năm ngủ say kia, hắn đã có thể khống chế linh dị của quỷ mộng càng thêm thành thạo hơn, đã có thể điều khiển cảnh trong mơ tỉ mỉ chi tiết hơn.

Thậm chí hắn còn có thể làm cho cảnh trong mơ trùng điệp với hiện thực, làm cho người tiến vào giấc mơ không thể nào phân biệt được đâu là mơ đâu là hiện thực.

Không bao lâu sau.

Dương Gian nhìn thấy một chiếc xe buýt từ đằng xa chạy đến, sau đó dừng lại trước cửa viện dưỡng lão.

Lại sau đó.

Một loạt học sinh trẻ tuổi lục tục bước xuống xe buýt.

Diệp Chân cũng ở trong số đó.

Dương Gian nhìn thấy có một nữ học sinh vô cùng hoạt bát, có dáng người nhỏ xinh luôn trò chuyện với Diệp Chân, đồng thời còn giục hắn nhanh xuống xe, dường như rất thân thiết với Diệp Chân.

Giờ phút này Diệp Chân vẫn cứ giữ vẻ mặt ngơ ngác, hình như sau khi vào thế giới quỷ mộng rồi hắn vẫn còn chưa làm quen kịp, nhưng mà sau khi nghe cô gái kia gọi, Diệp Chân lập tức lấy lại tinh thần.

“Hiện tại Diệp Chân vẫn còn là người thường, thậm chí còn chưa trở thành ngự quỷ nhân Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.

Sau đó thông qua cuộc trò chuyện của mất học sinh này, hắn biết được, bọn họ đến viện dưỡng lão này để hoạt động công ích, chăm sóc mấy ông bà cụ trong viện dưỡng lão này, mà cô gái vô cùng thân mật đi bên cạnh Diệp Chân tên là Phùng Tư Tư, đã quen biết với Diệp Chân từ rất lâu, có thể coi như là thanh mai trúc mã. Tuy rằng Dương Gian có thể điều khiển linh dị của quỷ mộng, nhưng bản thân hắn lại không khống chế quỷ mộng, thứ khống chế quỷ mộng chính là quỷ cẩu ở ngay bên cạnh hắn, cho nên hắn cũng không thể lấy được toàn bộ tin tức bên trong thế giới quỷ mộng, chỉ có thể từ từ quan sát.

Câu chuyện trong giấc mơ này dẫn dần được triển khai.

Trong lúc Diệp Chân và mấy học sinh nam còn lại quét dọn một tòa nhà bị bỏ hoang, lại vô tình phát hiện ra một cái hộp.

Mà ác mộng cũng bắt đầu từ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận