Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3624: Coi Như Là Thế Đi

Dương Gian lui ra phía sau một đoạn khoảng cách, không muốn để làn sương khói kia bao phủ, đồng thời cũng đề phòng La Văn Tùng bị chiêu hồn ra.

Lúc trước khi hắn ở trấn Bạch Thủy từng trải qua một đoạn giả dối, đã hiểu biết đại khái về sự đáng sợ của tên La Văn Tùng này.

Toàn thân ông ta đều là các loại nguyền rủa linh dị nhất định phải chết, mà loại nguyền rủa chí mạng này còn có thể chồng lên nhau, một khi ra tay nhất định sẽ lấy mạng người khác ngay lập tức, không cho đối phương bất cứ thời gian phản ứng nào.

Cho nên đề phòng là chuyện cực kỳ cần thiết.

Dù sao thì Dương Gian cũng không biết La Văn Tùng khi còn sống có tính cách như thế nào, sau khi La Văn Tùng chết đi, hắn cũng chỉ có thể dựa vào một cách việc làm và cách sắp xếp của ông ta để đoán được đại khái mà thôi.

Làn sương càng lúc càng dày, mãi đến khi che đậy đi tất cả mọi thứ.

Giờ phút này nhang chiêu hồn đã phát huy tối đa khả năng.

Một vong hồn đã chết đi từ lâu, hiện tại đang được tiếp dẫn trở về, lại xuất hiện lần nữa.

“Khụ khụ"

Tiếng ho khan cực nhỏ vang lên, dường như người bên trong làn sương kia bị sặc.

Sau đó một người đàn ông trông có chút già nua không nhanh không chậm bước ra khỏi làn sương khó kia. Người đàn ông này khoảng chừng năm mươi tuổi, tuổi không quá lớn những trên mặt lại tràn đầy thi đốm, hơn nữa toàn thân lạnh lẽo, trông có vẻ vô cùng đáng sợ, hơn nữa người này cứ luôn híp mắt lại, làm cho người ta có cảm giác giống như đang bị rắn độc theo dõi, không hiểu sao trong lòng lại cứ có chút sợ hãi.

Gần như chỉ mới nhìn thoáng qua là Dương Gian đã hiểu được, cái tên La Văn Tùng này tuyệt đối không phải hạng người tốt lành gì, tám chín mươi phần trăm là một người tàn nhẫn, độc ác.

Quả nhiên.

Không thể tin vào những phỏng đoán trước đó.

Có lẽ La Văn Tùng, người quản lý bưu cục quỷ bên trong hiện thực, trước khi chết đã hi sinh rất nhiều cho người đời sau, nhưng hiện tại người La Văn Tùng vừa mới xuất hiện này cũng không phải trong trạng thái già nua, mà lại đang ở trong thời kỳ tráng niên.

Ở thời kỳ này, cho dù là đầu óc hay thực lực thì La Văn Tùng cũng đều trong trạng thái đỉnh cao của đời người. Ngay lúc Dương Gian tỏ ra vô cùng kiêng dè, La Văn Tùng lại cười híp mắt nói:

“Cậu nhóc, đừng căng thẳng, tôi không phải quỷ, chỉ là một vong hồn mượn dùng nén nhang này để tạm thời sống lại mà thôi, không có bất cứ uy hiếp nào cả.

“Người quản lý bưu cục quỷ, La Văn Tùng, tôi gọi ông như thế có được không?"

Ánh mắt Dương Gian vô cùng bình tĩnh nói.

“Thì ra là thế, thì ra cậu đã biết hết mọi chuyện rồi, xem ra cậu cố ý đốt nhang chiêu hồn lên để gọi tôi đến. La Văn Tùng lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nhưng ông ta vẫn cứ cười tủm tỉm.

Dương Gian nói:

“Coi như là thế đi"

Lúc này La Văn Tùng mới quan sát xung quanh, ông ta nhìn thấy mấy ngôi mồ ở bên cạnh, cũng nhìn thấy Mạnh Tiểu Đổng vừa mới được chôn xuống, cuối cùng khi ông ta nhìn thấy mộ của ông chủ tiệm thuốc Trương Bá Hoa, bên trong đôi mắt lại lóe lên chút ánh sáng.

Cuối cùng ông ta thu hồi tầm mắt, lại nhìn chằm chằm về phía Dương Gian, chỉ là giờ phút này, nụ cười trên mặt ông ta đã hoàn toàn biến mất.

“Thời đại của chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc, nếu đã thế, vậy để tôi đến thử tài của cậu, xem xem cậu có đủ năng lực để gánh vác thời đại này hay không?"

La Văn Tùng vừa mới nói dứt lời, ông ta đã đột ngột ra tay.

Ánh sáng xung quanh bắt đầu tối dần đi với tốc độ khó có thể tưởng tượng được, đồng thời xung quanh Dương Gian cũng truyền đến vô số tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như bên cạnh hắn đã xuất hiện rất nhiều cánh cửa vô hình.

Mà giờ phút này, toàn bộ cánh cửa đều đồng loạt mở ra cùng một lúc.

Vô số nguyền rủa chắc chắn phải chết bùng nổ, đây không phải chỉ là một lần thử tài đơn giản, đây chính là đòn tấn công toàn lực của La Văn Tùng.

Ông ta muốn giết chết Dương Gian.

“La Văn Tùng, ông coi thường tôi quá rồi, chỉ dựa vào ông mà còn định thử tài tôi? Bảo Trương Động đến thì còn tạm được"

Giọng nói lạnh nhạt của Dương Gian vang lên bên trong bóng đêm.

Ngay sau đó, bóng tối xung quanh chợt bị xua tan, từng ngọn quỷ hỏa nối liền liên miên đột ngột xuất hiện, nó dùng linh dị làm nhiên liệu mà điên cuồng bốc cháy lên, theo quỷ hỏa đốt cháy, không biết từ lúc nào mà dưới chân của Dương Gian cũng đã xuất hiện một cái hồ máu.

Hồ máu lan rộng ra ngoài, muốn bao phủ hết tất cả mọi thứ xung quanh, từng cánh cửa xuất hiện bên trên mặt đất đều bị nhét đầy.

Nhưng cho dù là thế, một nửa khu vực bóng tối vẫn cứ bao phủ ở trên mặt Dương Gian, một ít cánh cửa chưa bị lấp đầy vẫn cứ mở ra.

Nguyền rủa linh dị trí mạng cuối cùng vẫn cứ được hình thành.

Nhưng mà giờ phút này Dương Gian vẫn chưa chết, ngược lại còn mở quỷ nhãn ra, theo ánh sáng đỏ xuất hiện, hắn đã đột ngột xuất hiện ở trước mặt La Văn Tùng.

Một cánh tay quỷ thủ lạnh như băng bóp chặt lấy cổ ông ta.

1098 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận