Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3414: Liên Hoàn Bẫy Rập

Nhưng mà Lục Chí Văn vừa mới nhấc chân bước về phía trước được một bước, dưới chân đột nhiên trống không.

Sau đó có một lực kéo cực kỳ mạnh mẽ từ cái chân kia truyền đến.

Lục Chí Văn cúi đầu nhìn, con ngươi đột nhiên co rụt lại, không biết từ lúc nào, trước mặt hắn đã có một cái hố sâu, cái hố này giống như là bị người đào ra, nhưng mà bên trong lại tối om, sâu không thấy đáy, điều làm cho người ta cảm thấy sợ hãi là, lúc này có một cánh tay do bẩn, gầy gò lạnh như băng thò từ trong cái hố kia ra, túm lấy mắt cá chân của hắn, liều mạng mà kéo mạnh xuống.

Sức kéo này cực kỳ mạnh mẽ, hoặc là nói đây không phải là sức mạnh bình thường, mà là một loại linh dị không có cách nào kháng cự được đang muốn làm cho Lục Chí Văn rơi vào bên trong cái hố sau này.

“Là thủ đoạn của quốc vương khác sao? Nơi này đã bị phong tỏa từ trước rồi, chẳng trách lúc trước chỉ có hai người họ xuất hiện, xem ra họ cũng đã đoán trước được mình sẽ chạy trốn.

Giờ phút này, Lục Chí Văn không hề do dự lấy ra một cây bút.

Đây là một cây bút lông đã dính máu, chỉ vừa mới lấy ra đã có máu tươi từ trong ngòi bút nhỏ giọt xuống.

Nhưng mà khi máu tươi nhỏ xuống bàn tay đang vương từ trong cái hố đen ra kia, máu tươi lại trực tiếp xỏ xuyên qua cái bàn tay này.

Bàn tay quỷ dị bắt đầu thối rữa, hơn nữa diện tích bị thối rữa đang dần lan rộng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, không đến vài giây, bàn tay đang túm chặt lấy Lục Chí Văn sẽ bị ăn mòn sạch sẽ. “Trễ rồi, tôi sẽ không để cậu có cơ hội chạy trốn lần nữa đâu. Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc lại vang lên, tên Thân Sĩ kia lại xuất hiện.

Ngay sau đó, đỉnh đầu Lục Chí Văn tối sầm, một miếng vải đen từ trên trời rơi xuống chỗ hắn đang đứng.

Còn chưa tiếp xúc đến miếng vải đen thì Lục Chí Văn đã ngửi được mùi xác thối nồng nặc, miếng vải đen này không phải là vải đen bình thường, nó cho hắn cảm giác đây là một con lệ quỷ đáng sợ, con lệ quỷ này chỉ là đang dùng hình thái miếng vải đen để tồn tại mà thôi.

“Tôi lập tức kết thúc tính mạng của cậu.

Đồ Tể cũng xuất hiện, thân thể mập mạp lại tử khí trầm trầm của hắn giống như một bức tường, cản đường trốn chạy của Lục Chí Văn, trong tay cầm cây dao phay đã bị sứt mẻ kia, dao phay dính đầu máu bầm lại bổ về phía Lục Chí Văn, đồng thời hoàn cảnh xung quanh cũng bị ảnh hưởng đến.

Quỷ vực không biết tên nào đó đã trực tiếp phong tỏa nơi này, không cho Lục Chí Văn có bất cứ cơ hội trốn thoát nào.

Lúc này ba vị quốc vương đồng loạt ra tay, cho dù Lục Chí Văn có được một ít thủ đoạn để bảo vệ tính mạng thì lúc này cũng chả có tác dụng gì, mặc dù hắn có thể đánh trả thì lại thế nào chứ, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho một người của đối phương bị thương, nhưng cái giá đắt phải trả chính là mạng sống của chính hắn. “Lần này nguy to rồi.

Gương mặt chết lặng của Lục Chí Văn lộ ra vẻ tuyệt vọng, tuy rằng trong tay hắn còn có không ít đạo cụ linh dị, chẳng hạn như búp bê chết thay, quỷ được, nhưng mà lúc này mấy thứ đó cũng không thể ảnh hưởng đến cục diện, nhưng mà hắn vẫn không hề bỏ cuộc, lúc này vẫn cứ quyết định thả búp bê chết thay ra. Nhưng mà búp bê chết thay vừa mới lú đầu ra khỏi túi của Lục Chí Văn, đòn tấn công của quốc vương đã đến rồi.

Búp bê chết thay bị xử lý đầu tiên.

Một vết đao gần như chém đầu của búp bê chết thay ra làm hai, tuy nhiên cũng may là có thể cản lại được đòn tấn công của một tên quốc vương.

Nhưng Lục Chí Văn chỉ có thể cắn răng chịu đựng miếng vải đen từ trên đầu rơi xuống kia, hắn đã không còn cách nào khác.

Thân Sĩ thấy thế cong môi cười khẩy, cảm giác hắn đã thành công rồi.

Nhưng mà ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này.

Miếng vải đen vốn sắp sửa bao phủ lấy Lục Chí Văn lại giống như bị thứ gì đó lôi kéo, không ngờ lại cứ thế mà lơ lửng bay về một hướng khác.

“Cái gì?"

Thân Sĩ thấy thế, lập tức thay đổi sắc mặt.

Nhưng mà đợi đến khi hắn nhìn về phía miếng vải đen kia bay qua, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Không biết từ lúc nào, một cô gái quỷ dị mặc áo cưới đỏ, đầu đội khăn voan đỏ đã đứng sừng sững ở cách đó không xa, hơn nữa cô gái kia đang nâng một cánh tay trắng nõn quơ quơ về phía bên này, giống như đang vẫy tay. Hơn nữa sau khi nhìn thấy cô gái này xong, đã bắt đầu có tro giấy xám trắng liên tục rời xuống đỉnh đầu của mấy người họ.

“Hà Nguyệt Liên? Viện binh đến rồi sao?"

Lục Chí Văn thấy thế lập tức vui vẻ.

Hắn không ngờ đến giây phút cuối cùng, ngay lúc hắn sắp sửa bị xử lý, Hà Nguyệt Liên đã nhanh chóng chạy đến giúp đỡ, xem ra Hà Nguyệt Liên không có bị quốc vương tấn công, cho nên sau khi Hà Nguyệt Liên nhận ra điểm này, đã lập tức hành động.

“Chết tiệt, suýt chút nữa thì Đồ Tể có chút nổi giận, cơn giận này có lẽ cũng có ý muốn trách cứ Thân Sĩ.

Mấy người họ tốn quá nhiều thời gian, đội trưởng của đối phương cũng không phải loại người ngu ngốc, sao có thể không phát hiện ra được chứ.

“Nhưng mà vẫn còn có cơ hội.

1105 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận