Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3496: Mạnh Miệng “Cái này nghe còn tạm được.

Lúc này Diệp Chân mới gật đầu:

“Nhưng cực hạn của Diệp mỗ tôi không chỉ có nhiêu đó, tôi còn có không gian tiến bộ rất lớn, chỉ là tôi cố ý áp chế thực lực của bản thân mà thôi, dù sao vô địch là một chuyện rất cô đơn, tôi cho cậu thời gian để cậu vượt mặt tôi cũng chỉ vì muốn có người đi cùng tôi trên con đường vô địch này mà thôi"

Trong lời hắn nói tràn ngập tự tin, cũng không làm người ta cảm thấy hắn đang mạnh miệng nói phét.

Dương Gian nhìn thoáng qua búp bê con rối đang nằm bò trên lưng hắn:

“Tôi tin chắc cậu sẽ còn có thể tiến bộ xa hơn nữa trên con đường ngự quỷ nhân này, nhưng thứ kia lại rất khó làm người ta tin tưởng, tốt nhất là cậu đừng lạm dụng năng lực của nó quá nhiều"

“Không sao, đối với Diệp mỗ tôi mà nói, hàng phục một con tiểu quỷ chưa bao giờ là vấn đề, nếu nó dám tạo phản, tôi nhất định sẽ đánh đến nó vĩnh viễn đều không bò dậy được?

Diệp Chân nói.

“Hy vọng là thế"

Dương Gian không nói nhiều nữa, vì cuộc nói chuyện của họ đã bị một con lệ quỷ đột ngột nhào đến ngắt ngang.

Trong một góc âm u, một bóng dáng mờ ảo đong đưa, một cái đầu người chết đã trắng bệch từ bên trong góc tối đó thò ra, sau đó nó vặn cái cổ cứng đờ, răng rắc răng rắc, dùng đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm vào hai người.

Giờ phút này, cổ của Dương Gian và Diệp Chân cũng không khống chế được bắt đầu vặn vẹo, phát ra tiếng răng rắc răng rắc tương tự.

Âm thanh trong trẻo, nhưng tiếng xương cốt vỡ vụn cũng âm thầm đang hòa lẫn vào bên trong.

“Biến sang chỗ khác đi"

Diệp Chân ra tay trước, cơ thể của hắn đã thoát khỏi sự ảnh hưởng linh dị, trực tiếp xông qua đó giơ tay đánh mạnh một đấm vào cái đầu thò ra khỏi góc tối kia.

Tiếng vang trầm đục quanh quẩn, cái đầu người trắng bệch kia giống như bị trúng đòn cực nặng, không ngờ lại bắt đầu co rụt về phía sau, dường như muốn lẩn trốn vào bên trong bóng đêm.

Nhưng Diệp Chân sao có thể buông tha cho cái thứ này được, hắn lại đấm xuống mấy đấm liên tục. Không bao lâu sau, cái đầu người trắng bệch kia vặn vẹo lún xuống, sau đó phát ra âm thanh quái dị, nhanh chóng lui vào trong bóng đêm, sau đó đến cả góc tối tăm kia cũng dần dần biến mất không thấy.

“Bị đấm nhiều như thế mới chịu biến đi sao? Đúng là cái thứ cứng đầu lì lợm"

Diệp Chân không khống chế được chửi thầm trong lòng.

Nhưng điều này cũng đã chứng minh mấy lệ quỷ chạy đến nơi này tấn công đã rất khó đối phó, hắn phải tốn một ít sức lực mới có thể trực diện đánh lui một con lệ quỷ, nếu trong lúc này lại có lệ quỷ khác đến tấn công hắn, như vậy thì hắn sẽ rất khó mà đối phó lại được, sau đó chỉ đành phải hứng chịu đòn tấn công của lệ quỷ, chỉ là nếu cứ như thế thì vết thương trên người sẽ tăng thêm rất nhiều.

So sánh đôi bên, Diệp Chân mới biết được rốt cuộc thì Dương Gian của hiện tại đáng sợ như thế nào. Hắn tận mắt chứng kiến, Dương Gian chỉ giơ tay tát một phát về phía lệ quỷ nhào lên tấn công, lệ quỷ kia lập tức bày vèo một phát, không biết đã bị đánh bay đến góc nào, chỉ biết là sau đó lệ quỷ kia vẫn không hề xuất hiện lại lần nữa.

Không được nhìn nữa, không được nhìn nữa, càng nhìn lại càng hâm mộ.

Diệp Chân cưỡng ép bản thân quay đầu đi không được xem cảnh Dương Gian đối kháng với lệ quỷ nữa, hắn chỉ có thể phát tiết cơn lửa giận chứa đầy trong bụng về phía đám lệ quỷ đến tấn công hắn, có Dương Gian chia sẻ bớt một lượng áp lực, hiện tại hắn đã không cần quá kiêng dè quá nhiều thứ nữa rồi.

Các cuộc đối kháng linh dị liên tục diễn ra bên trong tòa cao ốc trống rỗng này.

Hơn nữa theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Gian và Diệp Chân bên trong cao ốc vẫn chưa bị lệ quỷ giết chết, ngược lại còn có xu hướng có thể liên tục đối kháng trong thời gian dài.

Loại tình huống này xuất hiện làm cho Thuyền Trưởng đứng ở trên quỷ hồ ở bên ngoài cao ốc bắt đầu có chút xôn xao, nó không còn đừng sừng sững tại chỗ không nhúc nhích giống như lúc trước, mà lại bắt đầu du đãng xung quanh cao ốc, giống như một người gặp phải vấn đề gì, đáng vô cùng lo lắng, nó đang tự hỏi xem có cần đi vào bên trong cao ốc giết chết Dương Gian và Diệp Chân hay không.

Dù hai người họ có hợp tác với nhau thì dưới tình huống đối kháng trực diện, họ vẫn không phải là đối thủ của Thuyền Trưởng. Điểm này người biết rõ, quỷ cũng biết rõ.

Chỉ là Thuyền Trưởng có được ý thức của người sống, phát hiện Dương Gian có một chút ít thay đổi, điều này làm nó cảm giác được bất an, nhưng ý thức người sống của nó lại không thể nào áp chế được bản năng của lệ quỷ, nguyên nhân chính khiến nó cứ bồi hồi mãi nơi đây không đi chính là vì nó muốn giết chết Dương Gian và Diệp Chân.

Cho nên theo thời gian dần trôi qua, bản tính của lệ quỷ lại càng được biểu hiện rõ ràng hơn.

Dù Thuyền Trưởng có bồi hồi ở bên ngoài lâu như thế nào, nhưng Dương Gian cũng đã quan sát được một điểm, mỗi một lần Thuyền Trưởng bồi hồi là nó sẽ lại càng gần tòa cao ốc này thêm một chút, đồng thời nó cũng càng gần cái bẫy kia hơn một chút.

Có lẽ đến cả chính Thuyền Trưởng cũng không nhận ra được sự thay đổi này.

Vì đây là xu thế hành động theo bản năng của lệ quỷ, không có liên quan đến bất cứ thứ gì khác.

1094 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận