Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3682: Đoạn Kết - Thủ Hộ Thần Dương Gian 2

Hạ Phong cắn răng, đột nhiên dừng lại giơ rìu lên quan sát, kết ở đằng sau chỉ là một đống sương mù dày đặc, không có bất cứ thứ gì.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Đèn dầu trong tay vẫn cứ chiếu sáng khu vực phía trước, ánh đèn mờ mờ xuyên thấu qua làn sương dày, cung cấp cho Hạ Phong một ít tầm nhìn.

Nhưng mà ngay lúc Hạ Phong bước vào tòa nhà tiếp theo, đèn dầu đã cháy sạch, hoàn toàn dập tắt.

Không còn đèn dầu, lúc này Hạ Phong mới hoàn toàn cảm nhận được sự đáng sợ của làn sương mù này.

Duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, cúi đầu không nhìn thấy rõ chân mình, trước mặt trắng xóa, hắn giống như một người mù, hai mắt không có bất cứ tác dụng gì nữa.

May mà đã vào bên trong tòa nhà, nếu như còn ở bên ngoài thì hiện tại hắn đã lạc đường rồi, không thể nào tìm được vị trí chính xác.

Hạ Phong quăng đèn dầu xuống, không muốn trở thành gánh nặng, hắn dùng một tay sờ vách tường, một tay cầm rìu đi dọc theo cầu thang leo lên trên.

Đến từng tầng, từng tầng một, đề phỏng bản thân đi nhầm tầng lầu.

Nhưng mà tiếng bước chân nặng nề lại vang lên ngay phía sau hắn, dường như có người đi theo sau hắn, hơn nữa cũng đang lên lầu.

Hạ Phong cảm thấy sởn tóc gáy, hắn cố nén cảm giác sợ hãi, tiếp tục đi về phía trước. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, điều này làm hắn có cảm giác bản thân sắp sửa bị đuổi kịp rồi. “Không được hoảng, nhất định không được hoảng, nếu bây giờ mà hoảng hốt thì mình sẽ chết chắc, mình vẫn còn có cơ hội, chỉ cần mình chém trúng cái thứ này một rìu là được, đến lúc đó lại có thể tranh thủ thêm một ít thời gian nữa.

Hạ Phong liên tục làm chính hắn bình tĩnh lại, từ nhủ thầm không thể để sợ hãi đánh bại bản thân.

Bây giờ không phải là trò chơi con nít, là đang thật sự liều mạng, chỉ cần một sai lầm thôi là hắn sẽ bị lệ quỷ đang đuổi theo ở phía sau giết chết.

“Trước kia những người đó cũng đối kháng với lệ quỷ như thế này sao?"

Giờ phút này Hạ Phong mới hiểu được khi thật sự gặp được lệ quỷ sẽ làm người ta tuyệt vọng đến mức nào.

Quăng đủ loại suy nghĩ ra khỏi đầu, lần này hắn đã đi đến một căn nhà ở tầng mười.

Nhìn lên số nhà trên cửa , Hạ Phong có chút vui vẻ:

“Tìm được rồi, là nơi này.

Nhưng mà cửa đã bị khóa chặt, hắn không thể vào được.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cầm rìu chém mạnh về phía cửa. Cửa chính bị phá hư, nhưng tiếng bước chân ở đằng sau cũng càng lúc càng gần.

Giờ phút này lông tơ Hạ Phong đều dựng đứng hết cả lên, gần như là tuân theo bản năng quơ rìu về phía sau.

Hắn cảm giác hắn đã chém trúng thứ gì đó đang trốn trong làn sương mù dày đặc.

“Thành công sao?"

Hạ Phong nghe được tiếng vật nặng đang lăn xuống lầu, sau đó sương mù ở hành lang bắt đầu dần dần ta đi, hắn lập tức cảm giác vô cùng vui sướng vì đã tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nhưng thời gian lại không chờ đợi ai, hắn còn có chuyện chưa giải quyết xong, phải cố gắng hơn mới được.

Sau đó hắn lại tiếp tục chém về phía cánh cửa này.

Không bao lâu sau, cánh cửa đã bị phá hư.

Hạ Phong nhanh chóng bước vào trong nhà.

Nhà này không lớn, là kiểu nhà hai phòng rất bình thường, một căn phòng trong số đó có lẽ là phòng ngủ của bà cụ tên Lưu Tiểu Vũ kia, căn phòng còn lại có lẽ là phòng sách.

Hắn đi thẳng vào phòng sách bắt đầu tìm kiếm, muốn thử tìm kiếm ra một ít tin tức có tác dụng.

Phần lớn sách vở trong phòng sách đều là những cuốn sách giải trí thông thường, không có bất cứ ghi chép nào về Dương Gian.

Hạ Phong có chút sốt ruột.

Nếu hắn không thể thành công, dựa theo tình hình ở bên ngoài, hắn không thể nào sống sót rời khỏi nơi này được.

“Nhất định phải tìm được, tin tức quan trọng như thế này không thể nào không ghi chép lại"

Hạ Phong vẫn tiếp tục tìm kiếm trong phòng sách.

Phòng sách sạch sẽ dần trở nên lộn xộn.

Hạ Phong cũng không hề tìm kiếm được tin tức quan trọng thuận lợi như trong tưởng tượng, giờ phút này, hắn không khỏi có chút tuyệt vọng, có lẽ cái tên thật của Dương Gian cũng không phải được ghi chép lại bằng chữa viết, mọi thứ đều chỉ tồn tại bên trong ký ức của bà cụ tên Lưu Tiểu Vũ kia, lần này hắn đến đây chỉ uổng công.

Ngay lúc hắn nghĩ như thế, làn sương mù khủng bố kia lại bắt đầu tụ tập lên lần nữa.

Tầm nhìn dần dần trở nên mờ đi.

“Có lẽ không ở trong phòng sách mà ở trong phòng ngủ của bà cụ kia.

Bị làn sương mù dày đặc này làm bừng tỉnh, giờ phút này Hạ Phong mới phản ứng lại, có khi nào hắn đã tìm nhầm nơi rồi không.

Hắn lập tức ra khỏi phòng sách, chạy thẳng đến phòng ngủ.

Vừa đi vào trong phòng, Hạ Phong lập tức sửng sốt. Hắn nhìn thấy một mặt vách tường của căn phòng này bị ai đó dùng viết viết đầy chữ lên trên, những con chữ kia ngang dọc khắp nơi, lấp kín toàn bộ mặt tường, dường như người viết ra những chữ này đang liên tục nhắc nhở bản thân không được quên, hơn nữa chữ viết trên cả bức tường này chỉ là hai chữ được lặp đi lặp lại, hình như đó là tên của một người nào đó.

997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận