Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3658: Mê Tín

Vương San San liếc nhìn những chiếc quan tài kia, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Nhưng mà còn có một vài người sống nằm bên trong quan tài, cô còn chưa thể làm như thế.

Chỉ có thể chậm rãi đợi, chờ người bên trong bước ra, hoặc là hoàn toàn chết đi thì mới có thể làm như thế.

Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua.

Mười ngày sau khi Dương Gian biến mất.

Đột nhiên có một người đột ngột xuất hiện trên một vùng đất trống quỷ dị của thành phố Đại Hải, người này tóc tai rối bù, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, đi chân trần đạp trên đất, tay cầm một thanh trường kiếm vặn vẹo quái dị, giống như là một người điên.

Nhưng bên dưới mái tóc lộn xộn kia lại để lộ ra một đôi mắt sắc bén.

“Tôi muốn diệt sạch tất cả lệ quỷ trên đời này, làm cho bi kịch vĩnh viễn đều sẽ không xảy ra nữa.

Diệp Chân rống to, giống như điên cuồng.

Cuối cùng thì hắn cũng đã khắc phục được tâm ma, thoát khỏi cảnh trong mơ, vực dậy tinh thần, sau đó dọc theo con đường Dương Gian để lại cho hắn, phá vỡ giới hạn giữa hiện thực và linh dị, thành công quay trở về thành phố Đại Hải, nếu Dương Gian không để lại đường lui, Diệp Chân thật sự không thể nào xông qua một đống tầng quỷ vực giống như địa ngục kia, sẽ bị nơi đó vây nhốt đến chết.

Nhưng mà trải qua tất cả những chuyện này, Diệp Chân giống như lột xác trở thành một người khác, sự ngây thơ đã không còn nữa, chỉ còn lại chấp niệm gần như điên cuồng kia. Ngay sau đó, Diệp Chân lập tức rời đi, biến mất trong đêm đen.

Chỉ tiếc, Dương Gian đã biến mất không thể nào nhìn thấy được thời khắc Diệp Chân quay trở về giới linh dị này.

Nhưng mà mọi thứ trong tương lai đều giống như kế hoạch của hắn, đang nhanh chóng trở nên tốt đẹp hơn.

Một tháng sau khi Dương Gian biến mất, sự kiện linh dị trong nước đã giảm bớt một cách rõ rệt, rất nhiều thành phố đã khôi phục trật tự.

Ba tháng sau khi Dương Gian biến mất, một số khu vực bị phong tỏa bắt đầu được giải phong, bởi vì trong giới linh dị có mấy người đang điên cuồng bắt quỷ, một người chính là Diệp Chân đầu tóc rối bù, tay cầm trường kiếm, một người là quỷ sai Vệ Cảnh cầm theo dây thừng quỷ đi xử lý sự kiện linh dị khắp nơi, còn có một người có quỷ dị buổi tối thường hay du đãng ở giữa thành phố nhưng lại không ai nhớ rõ mặt... Nửa năm sau khi Dương Gian biến mất, cục diện đã được khống chế hoàn toàn, sự kiện linh dị trong nước chỉ còn tồn tại ở một số ít nơi, xem như đã quay về đến thời đại linh dị khôi phục, đồng thời thế hệ ngự quỷ nhân mới trong giới linh dị bắt đầu tàn lụi, giới linh dị dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Một năm sau khi Dương Gian biến mất, trong nước đã không còn giới linh dị, đồng thời các sự kiện linh dị trong nước cũng lần lượt biến mất.

Ba năm sau khi Dương Gian biến mất, trên khắp toàn cầu đã rất hiếm khi xuất hiện sự kiện linh dị, thỉnh thoảng có một vài sự kiện linh dị xuất hiện cũng đều là do ngự quỷ nhân sau khi chết đi, lệ quỷ khôi phục tạo thành.

Mười năm sau khi Dương Gian biến mất, sự kiện linh dị đã gần như biến mất hoàn toàn, cùng lúc đó, tổng bộ cũng đã giải tán phần lớn bộ môn, bắt đầu phong tỏa tất cả tin tức và hồ sơ tư liệu về linh dị. Thời đại linh dị đã bị chấm dứt tạm thời.

Nhưng mà những người nắm giữ thông tin nội bộ đều biết rất rõ, chờ đến năm thứ sáu mươi kể từ lúc Dương Gian biến mất đến, thời đại khủng bố lại tuyệt vọng này sẽ lại giáng lâm lần nữa.

“Bạn có tin rằng trên thế giới này có quỷ không?"

“Tôi tên là Hạ Phong, là một người phóng viên, trong suốt nhiều năm hành nghề, tôi vẫn luôn điều tra một việc, đó chính là rốt cuộc thì trên đời này có quỷ hay không, bởi vì tôi luôn tin trên thế giới này có quỷ, chỉ là vẫn chưa phát hiện ra mà thôi, để chứng minh điều này, tôi mượn danh đi công tác để thăm viếng rất nhiều nơi, hỏi thăm rất nhiều người, sau khi điều tra, tôi đã lấy được bằng chứng, tôi phát hiện những người ở thế hệ trước, tuổi càng lớn lại càng tin tưởng trên đời này có quỷ, người càng trẻ lại càng cảm thấy thế giới không có quỷ"

“Là bởi vì người của thế hệ trước mê tín? Hay là do trước kia bọn họ từng gặp qua thứ đáng sợ gì đó, cho nên mới luôn một mực tin tưởng như thế?"

“Tôi không rõ lắm, nhưng mà xuất phát từ yêu thích cá nhân và tính cứng đầu, lúc này tôi đã đi đến một viện dưỡng lão ở thành phố Đại Đông để điều tra, hi vọng chuyến đi này của tôi sẽ có được thu hoạch bất ngờ gì đó” Giờ phút này, một người đàn ông khá lực lưỡng, đeo kính, da có chút thô ráp đang cầm bút ghi âm ghi chép lại.

Sau khi ghi chép xong, Hạ Phong cất bút ghi âm đi, sau đó mới đến gần đó mua một ít quà tặng, cầm chúng nó đi vào trong viện dưỡng lão này.

Hắn chọn nơi này là bởi vì Hạ Phong cho rằng đến nơi này phỏng vấn sẽ có xác suất hỏi thăm ra được manh mối có giá trị cao nhất, bởi vì bên trong viện dưỡng lão đều là người già, trải qua rất nhiều chuyện, nói không chừng có ông bà cụ nào đó đã thật sự tiếp xúc đến một ít chuyện không thể nào tưởng tượng được, thứ hai chính là những ông bà cụ trong viện dưỡng lão rất ít có người bầu bạn, phỏng vấn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận