Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3672: Cẩn Thận Lui Ra Sau

"Cái quan tài này ít nhất cũng có tuổi đời vài chục năm, sao thi thể ở bên trong lại không hề thối rữa chút nào thế"

Lưu Nham vừa sợ vừa khó hiểu hỏi.

Nhìn kiểu gì thì nữ thi bên trong quan tài cũng không giống như người chết, ngược lại càng giống như một người sống vừa mới ngủ hơn.

Phóng viên Hạ Phong ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt.

Cảnh này đã hoàn toàn vượt xa nhận tri của mọi người.

Cho dù kỹ thuật chống phân hủy có tiên tiến đến mức nào thì cũng không thể nào làm được việc này.

“Trừ phi thứ trong quan tài không phải người.

Lúc này, Chu Mai lẩm bẩm tự nói một mình, cô nhớ lại quyển sách mà cô từng xem.

Một cảm giác sợ hãi khó hiểu trào dâng trong lòng, làm cô theo bản năng lui ra sau vài bước, đồng thời còn có xúc động ước gì có thể chạy thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Hạ Phong cũng nhận ra được sự khác thường của vợ, hắn cũng đã loáng thoáng đoán được thi thể bên trong quan tài không bình thường, cũng nuốt nước miếng, vô cùng cẩn thận lui ra sau.

“De!"

Đột nhiên.

Một trong số hai công nhân mở nắp quan tài cảm thấy buồn nôn, bắt đầu khom lưng nôn mửa.

Điều khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy chính là thứ người công nhân này nôn ra không phải là nước chưa mà lại là một đống tóc đen.

Một công nhân khác cũng đột nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, dường như có vô số thứ gì đó đang mấp máy dưới làn da hắn, đồng thời hai mắt của hắn cũng toàn là một màu đen kịt, toàn thân co rút, lập tức ngã quỵ xuống đất, mọi người đều nhìn thấy trong lỗ tai, lỗ mũi và miệng của hắn cũng có một đống tóc đen tràn ra.

"A."

Hai công nhân đau khổ kêu rên thảm thiết, gần như chỉ giãy giụa trong chốc lát rồi hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa, chết ngay tại chỗ.

“Chạy nhanh, thứ bên trong quan tài không phải là người, là lệ quỷ"

Giờ phút này, cuối cùng Hạ Phong cũng không nhịn được nữa, hắn hoảng sợ hô to.

Giờ phút này.

Sáu mươi năm trôi qua, sự sợ hãi của người thường đối với lệ quỷ lại xuất hiện lần nữa.

Ngay lập tức.

Tất cả mọi người đang đứng xung quanh quan sát lập tức giải tán, chạy như điên ra bên ngoài, cố gắng cách càng xa mấy cái quan tài này càng tốt.

Hạ Phong cũng không ngoại lệ, hắn kéo vợ Chu Mai của hắn, đã chạy đi từ lâu, sợ bị thứ trong quan tài ngắm đến.

Hắn thật sự không thể nào hiểu nổi tình cảnh lúc nãy.

Vì sao điện thoại đã bị mất sẽ ở bên trong quan tài.

Vì sao nữ thi đã qua mấy chục năm lại không thối rữa.

Vì sao công nhân đến gần đó thì miệng đều sẽ phun ra một đống tóc đen... Rốt cuộc thì vì sao hai công nhân kia lại chết?

Không biết.

Không biết gì hết.

Chỉ có sự sợ hãi về những thứ bí hiểm kia.

“Hình như đây không phải là đường ra khỏi khu chung cư Chu Mai thở hồng hộc, phát hiện hình như đã chạy sai đường rồi.

“Đừng để ý nhiều như thế, đừng dừng lại"

Hiện tại Hạ Phong cảm giác sau lưng lạnh căm căm, nhưng mà hắn lại không dám dừng chân, sợ sẽ bước lên vết xe đổ của hai công nhân kia.

Ngay lúc hai người đang cắm đầu chạy.

Một ông cụ chừng tám mươi tuổi chống gậy, xách theo một cái rìu, dẫn theo một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi đi về phía này.“Xem bọn họ sợ vỡ mật như thế là biết ngay gặp được quỷ, rốt cuộc thì cũng đã tới chậm, cái đội phá bỏ chết tiệt kia đã mở quan tài ra mất rồi.

Ông cụ Trương không khỏi dừng chân, sau đó nhìn về nơi xa lẩm bẩm tự nói một mình:

“Không có sương mù, xem ra không phải Phùng Toàn, nhưng mà nhất định đừng là Lý Dương, nếu tên kia khôi phục thì chỉ e sẽ là một con quỷ gõ cửa mới, rất hung dữ, tốt nhất là tên Phùng Văn Văn kia đi, tôi giỏi đánh con nít nhất"

“Con trai, đốt đèn dầu lên đi"

Trương Văn Văn gật đầu, lập tức đốt cái đèn dầu có màu vàng kim kia lên.

Đèn dầu bốc cháy, một múi hôi thối kỳ quái lan tỏa ra bên ngoài, đồng thời ánh đèn dầu cũng cực kỳ quái dị, rõ ràng là ban ngày ban mặt, nhưng vòng ánh đèn tối tăm kia lại không thể nào bị che đậy, giống như là một vòng sáng, bao phủ lấy xung quanh.

“Cái này, đây là dầu thắp gì thế, sao thổi quá?"

Trương Văn Văn không nhịn được bịt kín mũi.

Ông cụ Trương nói:

“Đây là thi du được ép từ trên người lệ quỷ ra, đương nhiên phải thối rồi"

“Không thể nào"

Trương Văn Văn run rẩy toàn thân, sợ hãi suýt chút nữa đã quăng cái đèn này đi rồi.

“Ông ơi, mau quay lại đi, đừng đi về phía trước nữa, công trường đằng trước rất nguy hiểm.

Hạ Phong la lớn, muốn cản không cho hai người đi về phía công trường kia.

Nhưng mà khi hắn và vợ Chu Mai của hắn đến gần, ông cụ Trương lại đột nhiên liếc mắt nhìn, nâng cái rìu màu đỏ kia lên, chém thẳng về phía sau bọn họ.

Hạ Phong và Chu Mai hoảng sợ, cho rằng ông cụ này định xách rìu chém bọn họ, kết quả lại phát hiện rìu đang chém xuống mặt đất.

1145 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận