Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3256: Kế Hoạch

“Đương nhiên đây chỉ là một trong những lí do, còn có một lý do khác chính là chúng ta có thể lợi dụng cơ hội giao dịch thi thể này để đánh nhau với đối phương, tôi tin chắc dưới tình huống đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cũng có xác suất chiến thắng rất lớn, nếu thuận lợi thì chúng ta có thể cướp thi thể của Trương Chuẩn về. “Đối phương đưa ra giao dịch, vậy thì kế hoạch phức tạp như vậy hoàn toàn không có khả năng thành công"

Vương Sát Linh liếc nhìn nói.

Lục Chí Văn nói: “Cái này phải xem giá trị của chủ nhân trang viên, bên chúng ta là người sống, cậu đề nghị chúng ta trò chuyện với tổ chức quốc vương, để chủ nhân trang thuyết phục cho chúng ta làm chủ trận giao dịch đó, thời gian, địa điểm, cách thức giao dịch đều do chúng ta xác định, cho dù đối phương biết đó là một cái bẫy thì vẫn phải bước vào"

“Nếu đối phương từ chối, vậy thì đồng ý trận giao dịch kia cũng không muộn.

“Cũng có thể thử cách này.

Tào Dương gật đầu nói.

Liễu Tam cũng bày tỏ thái độ:

“Thử xem đi, cũng không thiệt thòi gì, nếu có thể chiếm được chút lợi ích là tốt nhất.

“Tôi cũng không có ý kiến gì, đồng ý với lời đề nghị của Lục Chí Văn"

Chu Đăng cũng nói.

Lục Chí Văn lại nói:

“Mọi người, khoan đừng vội từ chối, hiện tại chúng ta cần phải để ý một việc chính là giao dịch chỉ là một chiêu trò để dời đi lực chú ý của chúng ta, để chúng ta tốn một phần thời gian và sức lực để chuẩn bị trận giao dịch đó, sau đó không để ý đến chuyện mà tổ chức quốc vương muốn làm thật sự"

“Anh cảm thấy đối phương đưa ra yêu cầu giao dịch cũng chỉ là để ngụy trang, muốn che giấu hành động tiếp theo của họ sao?"

Dương Gian nhìn Lục Chí Văn nói.

“Không, không biết giao dịch là thật hay giả, nhưng mà cũng có khả năng đối phương sẽ có hành động khác, chúng ta tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ tiếc Tần lão lại không thể ra mặt, nếu như có lão ấy thì cho dù đối phương có âm mưu quỷ kế gì cũng không thể thực hiện hiện được.

Lục Chí Văn nói.

Tần Lão. Nghe được cái tên này, trên mặt không ít đội trưởng đều lộ ra vị khác thường. Đúng vậy, lúc trước tổng bộ còn có một ông cụ như thế, lại không biết từ khi nào, ông cụ này dần ít xuất hiện ở trước mặt mọi người, mọi người đều biết Tần lão đã bị giam vào trong bộ gốm sứ kia, có lẽ đã chết, cũng có lẽ vẫn còn sống, hoặc có lẽ lệ quỷ đã sống lại, nếu không có ai đập vỡ bộ gốm sứ kia thì không ai biết được tình hình bên trong là gì.

“Vậy cứ chuẩn bị dựa theo những phán đoán của Lục Chí Văn. Một phần đội trưởng phụ trách giao dịch với người của tổ chức quốc vương, một bộ phận đội trưởng tạo thành tiểu đội khẩn cấp phòng ngừa những tình huống đột phát xuất hiện"

Dương Gian nói.

Theo cuộc họp đội trưởng dần tiếp tục.

Giờ phút này, ở thành phố Đại Đông.

Liễu Tam trà trộn vào trong đám đông đi ở giữa đường phố, hắn giống như những người bình thường, chẳng có gì đặc biệt, không có ai biết được một người qua đường bình thường sẽ lại là một trong số những đội trưởng của tổng bộ.

Sở dĩ hắn thà từ bỏ việc tham dự cuộc họp đội trưởng cũng muốn hành động một mình, nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Hắn đang theo dõi một người.

Một người nghi là thuộc tổ chức quốc vương.

Đây là sau khi Liễu Tam đến thành phố Đại Đông xong vô tình phát hiện được, vì để tránh rút dây động dừng, hắn quyết định làm tất cả người giấy đều rời xa khu vực này, hắn một thân một mình đi theo.

“Sự kiện quỷ chết đói lại bị giải quyết một lần nữa, hành động này chắc chắn sẽ hấp dẫn một bộ phận người trong giới linh dị chú ý đến, trong đó sẽ có tổ chức quốc vương, nhưng mà Dương Gian đúng là can đảm thật, giải quyết sự kiện quỷ chết đói xong là lập tức mở cuộc họp đội trưởng ngay, hơn nữa còn ở cùng một thành phố, có lẽ đối phương sẽ không ngờ rằng hiện tại trong thành phố này đã âm thầm tụ tập nhiều đội trưởng đến thế"

Liễu Tam nghĩ thầm trong lòng, vô cùng bội phục kiểu sắp xếp này của Dương Gian, lợi dụng sự kiện quỷ chết đói để dời đi lực chú ý, cho dù thành phố Đại Đông có xuất hiện động tĩnh gì thì người khác cũng chỉ đều cho rằng là do sự kiện quỷ chết đói mà ra.

Liễu Tam tiếp tục đi bộ trên đường, cho dù đối phương có thay đổi đường đi như thế nào thì vẫn không có cách nào thoát khỏi hắn.

“Đối phương muốn đi vào quán cà phê kia sao? Vậy mình đi theo phía sau hắn quá dễ gây chú ý rồi. Liễu Tam bước nhanh hơn, không ngờ lại trực tiếp mở cửa bước vào trong tiệm cà phê.

Sau đó, một người đàn ông mặc áo gió, xách theo cặp táp, giống hệt như một dân văn phòng bình thường không khỏi ngẩn ra, nhưng mà sau đó vẫn đi vào trong tiệm cà phê.

“Xin chào quý khách.

Giọng của người phục vụ vang lên.

Liễu Tam đã tìm vị trí ngồi xuống sớm hơn, hắn không muốn ra tay, chỉ là muốn xem thử rốt cuộc đối phương muốn chơi trò gì. Sau đó người đàn ông mặc áo gió kia cũng gọi một ly cà phê ngồi xuống, hắn không có chút khác thường nào, ngược lại chậm rãi uống cà phê ngắm phong cảnh ở bên ngoài.

“Có lẽ hắn là người của tổ chức quốc vương, những chắc chỉ là một tên tiểu tốt nhỏ bé không đáng nhác đến, không đáng để mình lãng phí nhiều thời gian như thế.

Lúc này Liễu Tam đã nhịn không được thở dài, cảm thấy hắn có chút quá vội vàng.

Có lẽ cái chết của đối thủ làm hắn mất đi bình tĩnh.

1100 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận