Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3654: Hoàn Thành

Trở về căn nhà cũ kia, hắn cầm điện thoại lên gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc gọi là gọi về cho Giang Diễm đang ở dưới quê:

“Có chuyện quan trọng, cô mau quay về, tôi đang ở chỗ Vương San San"

“Được, đã biết, tôi lập tức xuất phát ngay” Giang Diễm đang ở dưới quê lập tức cúp máy vội vàng lên đường. Dương Gian cúp mắt xong, sau đó lại gọi cho Lưu Tiểu Vũ:

“Cô đến nhà của Vương San San, tôi có chuyện muốn nói với cô.

“Cậu có chuyện, lại gọi bọn họ chạy đến chỗ của tôi"

Trong tòa nhà cũ này, Vương San San nghe được giọng của Dương Gian, bước từ trên lầu hai xuống.

Sắc mặt của cô vẫn cứ tái nhợt như cũ, khí chất lạnh như băng, hiếm khi nói cười.

“Chuyện này không gấp, tôi mới gấp, tôi không còn quá nhiều thời gian, có một số việc tôi phải đi làm, nhưng mà tôi không quá lo lắng, chuyện duy nhất không yên tâm chính là cô?

Dương Gian dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vương San San.

Vương San San hơi liếc mắt nhìn:

“Cậu nói những lời này là đang tỏ tình với tôi sao?"

“Ý của tôi là, có khả năng cao cô sẽ bị tình huống của tôi hại chết.

Dương Gian nói.

“Không sao, tôi cũng không sợ chết, hơn nữa không có cậu giúp đỡ thì tôi đã giống như những người bạn học khác, chết ở Thất Trung từ lâu rồi, có thể sống đến bây giờ cũng coi như không tệ, cậu không cần phải áy náy, cũng không cần lo lắng, muốn làm cái gì thì cứ làm, không cần để ý đến sự tồn tại của tôi” Vương San San vẫn cứ vô cùng bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh nhạt.

“Chúng ta đều là những người bị vận mệnh trói buộc, không có quá nhiều sự lựa chọn, tôi phải tạm thời rời đi, chuẩn bị một vài thứ, chờ mấy cô kia đến, cô tiếp đón bọn họ giúp tôi"

Dương Gian nói.

“Được"

Vương San San gật đầu.

Dương Gian cũng không hề rời khỏi khu chung cư Quan Giang, mà tiến vào căn phòng an toàn ngầm thứ nhất.

Sau khi Dương Gian đến, bên trong căn phòng an toàn này nhanh chóng bừng lên ánh lửa, sau đó lại truyền đến từng tiếng gõ vang.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, những động tĩnh này mới ngừng lại.

“Hoàn thành"

Dương Gian nhìn thành phẩm trước mắt, có chút hài lòng.

Thứ đặt trước mặt hắn là một bức tượng được làm từ vàng, bức tượng này cao bằng hắn, dáng vẻ cũng giống như hắn.

Pho tượng rỗng ruột, chỉ để lại một cái lỗ nhỏ không có gì đặc sắc, một khi phá hỏng cái lỗ nhỏ kia, vậy đó chính là một cái quan tài giam giữ lệ quỷ.

Hiển nhiên, đây là thứ Dương Gian chuẩn bị cho chính hắn.

“Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên mất, còn có món vũ khí linh dị này nữa.

Dương Gian chợt nhớ ra gì đó, lại lấy thanh trường thương màu đỏ kia ra.

Hắn không muốn nhấn chìm món vũ khí linh dị này vào trong hồ máu, cũng không nỡ ném nó vào trong thế giới linh dị, chỉ tiện tay rèn luyện mấy khối vàng, sau đó tưới lên bên trên, trực tiếp bao phủ lấy món vũ khí linh dị này.

Sau khi làm xong những công tác chuẩn bị này, hắn mang theo bức tượng và trường thương đã bị vàng bao phủ rời khỏi phòng an toàn, quay trở về tòa nhà cổ.

Lúc này, trong ngôi nhà cổ này, Lưu Tiểu Vũ và Giang Diễm đều đã đến, các cô đang ngồi cùng nhau, chờ Dương Gian xuất hiện.

“Dương Gian, cậu kiếm đâu ra một bức tượng động như thế này vậy?"

Thấy Dương Gian khiêng một thứ lớn như thế, Giang Diễm lập tức sợ hết hồn.

“Đây không phải là tượng đồng, là tượng vàng"

Lưu Tiểu Vũ quan sát vài lần, lập tức nhận ra được.

“Đây là do tôi tốn rất nhiều công sức mới chế tạo ra được, với tôi mới nói, nó có tác dụng rất lớn.

Dương Gian dọn nó vào trong căn phòng thứ ba, sau khi sắp xếp ngay ngắn rồi mới vỗ tay hài lòng đi ra ngoài.

Mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, không biết Dương Gian đang làm cái gì. “Khụ khụ, các cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò như thế, tôi làm như thế này là có ý đồ riêng của tôi.

Dương Gian không khống chế được khẽ ho khan, nhưng lại mở bàn tay ra, lại co vài sợi tơ máu đỏ tươi chảy ra, xem ra một bao thuốc Đông Y cũng không thể ổn định trạng thái của hắn quá lâu.

Nhưng mà hắn cũng không để ý, chỉ là sau đó lại lau sạch tơ máu kia.

“Dương Gian, cậu gọi mấy người chúng tôi đến đây, chắc không phải chỉ là để chúng tôi ngắm bức tượng này thôi đúng không, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì? Nơi này không có người ngoài, cậu có thể nói thẳng Lưu Tiểu Vũ nói.

“Đương nhiên không phải, tôi nói ngắn gọn, tôi phải rời khỏi một đoạn thời gian.

Dương Gian im lặng một lúc, sau đó lại bổ sung:

“Có khả năng sẽ hơi lâu một chút"

“Bao lâu?"

Vương San San hỏi.

Dương Gian trả lời nói:

“Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì chắc là khoảng sáu mươi năm.

“Cái gì? Sáu mươi năm?"

Giang Diễm lập tức hoảng sợ đứng lên.

Sáu mươi năm thật sự quá dài, cô có thể sống đến lúc đó hay không thì còn chưa thể nói trước được, đây là muốn vĩnh biệt sao?

“Đừng nói là cậu lại sắp chết đó nha?"

Vương San San bình tĩnh nói.1102 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận