Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3677: Trực Tiếp Đẩy Ngã Nó

Vương San San bình tĩnh nói:

“Hơn nữa so với những cái này, còn có một việc khác phải làm, nếu mọi thứ đều thuận lợi thì A Vĩ sẽ không có việc gì.

“Vương tỷ, cô nói xem phải làm cái gì? Tôi như thế nào đều được.

Trương Văn Văn vội vàng nói.

Vương San San nhìn về phía bức tượng thần màu vàng kim, sau đó nói:

“Kỳ hạn sáu mươi năm cũng sắp đến rồi, bây giờ lệ quỷ cũng xuất hiện, tôi nghĩ đã có thể đánh thức hắn rồi, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, mọi thứ đều sẽ không có vấn đề gì nữa.

“Hắn? Hắn là ai?"

Giờ phút này, phóng viên Hạ Phong bắt đầu có chút tò mò.

Vương San San nhìn thoáng qua Hạ Phong:

“Cậu giúp tôi một tay, đi đánh nát bực tượng thần kia.

“Cái gì?"

Hạ Phong lập tức sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tượng thần bằng vàng kia:

“Muốn đánh nát bức tượng thần này? Chuyện này, chuyện này hình như không được tốt lắm thì phải.

Cho dù hắn có thiếu hiểu biết thế nào thì cũng biết rõ đánh vỡ tượng thần trong miếu là một chuyện rất kiêng kị.

“Nhất định phải làm như thế, đây là phương pháp duy nhất, quỷ còn ở trong khu chung cư này, có thể xuất hiện lại lần nữa bất cứ lúc nào, càng kéo dài thời gian thì lại càng nguy hiểm.

Vương San San nói.

Tuy rằng Hạ Phong thật sự không hiểu rõ lý do cho lắm, nhưng hắn vẫn quyết định tin tưởng cô gái xa lạ này. “Được rồi, nếu cô đã nói như thế, tôi sẽ không khách sáo nữa, nhưng mà tôi phải nói trước, tôi đánh nát bức tượng thần này rồi, sẽ không phụ trách sửa chữa nó"

Hắn vừa nói, vừa bò lên trên bục cao.

Giờ phút này Trương Văn Văn thật sự rất sợ hãi, bởi vì khi còn nhỏ ông ta đi theo ba đến nơi này chơi, biết bức tượng thần kia là một tồn tại vô cùng đặc biệt, đừng nói là đánh vỡ, cho dù ông ta chỉ tò mò muốn sờ một chút thì cũng sẽ bị đánh.

Không ngờ hôm nay gặp được tình hình này, Vương tỷ lại không chút do dự quyết định đánh nát thứ này.

“Bức tượng này... Hình như được chế tạo từ vàng"

Giờ phút này, Hạ Phong cầm rìu chém vài phát, sau khi để lại một chút dấu vết, lại phát hiện bên trong lấp lánh ánh vàng, rõ ràng thứ này chính là vàng.

Lại chém mạnh thêm vài cái.

Nhưng mà tượng thần lại không hề sứt mẻ, chỉ hơi lún xuống vài lỗ hổng nhỏ.

“Không được, thứ này quá rắn chắc, không thể phá vỡ được.

Hạ Phong nói.

“Vậy trực tiếp đẩy ngã nó đi"

Vương San San lạnh lùng nói:

“Cho dù thế nào thì hôm nay nhất định phải mở nó ra “Được rồi"

Hạ Phong buông rìu xuống, sau đó dùng hai tay đẩy mạnh bức tượng thần này.

Bức tượng thần bằng vàng kia lắc lư, hình như bên trong trống rỗng, không hề nặng như trong tưởng tượng.

Đẩy vài cái liên tục, Hạ Phong tìm được bí quyết, cuối cùng cũng đẩy được bức tượng thần này từ trên bục cao xuống.

“Sắp rơi xuống rồi, mấy người mau tránh ra, coi chừng bị đập trúng"

Hạ Phong hô to.

“Đùng!"

Một tiếng vang nặng nề, bức tượng vàng ngã mạnh xuống đất, mặt đất lún xuống nứt ra, thần tượng vặn vẹo biến hình, không còn giữ được hình dáng như lúc ban đầu nữa.

Sau đó, bên trong bức tượng thần này chảy ra máu tươi, máu càng lúc càng nhiều, dần dần phủ đầy toàn bộ mặt đất.

Hạ Phong và Trương Văn Văn nhìn thấy khung cản quỷ dị này, lập tức không biết nên làm cái gì.

Nhưng mà vẻ mặt Vương San San lại vô cùng bình tĩnh, cô nhẹ nhàng gọi:

“Dương Gian"

Chỉ có điều tình huống trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, cô không gọi được người của sáu mươi năm trước về, xung quanh vẫn cứ yên tĩnh, không có bất cứ dị thường gì xảy ra.

“Dương Gian"

Vương San San lại gọi lại lần nữa.

Nhưng kết quả vẫn giống nhau, trong miếu nhỏ trống rỗng, giọng nói của cô quanh quẩn vang vọng, sau đó lại biến mất không thấy.

Người kia vẫn không hề xuất hiện.

Giờ phút này, Vương San San cười, bên trong nụ cười lại có một ít nước mắt rơi xuống:

“Hắn lừa tôi, A Vĩ, hắn lừa chúng ta, hắn chết rồi, đã chết từ sáu mươi năm trước rồi, vậy mà chúng ta lại cứ ngu ngốc như thế, không ngờ vẫn cứ tiếp tục chờ đợi... Nhưng mà nếu hắn đã chết rồi, vì sao tôi vẫn còn sống chứ?” Nhưng mà giờ phút này ông cụ Trương nằm trên đất hôn mê bất tỉnh, không thể nào đáp lại lời Vương San San.

“Vương tỷ"

Trương Văn Văn thấy Vương San San khóc, giờ phút này có chút luống cuống, đời này ông ta sống đến hơn năm mươi tuổi, còn chưa bao giờ thấy Vương tỷ như thế này.

“Dương Gian?"

Hạ Phong ở bên cạnh nghe được cái tên này thì rất kinh ngạc.

Chỉ là không đợi hắn nghĩ nhiều, bên ngoài miếu nhỏ lại đột nhiên truyền đến giọng nói:

“Vương San San, cô tạm thời đừng tuyệt vọng như thế, có lẽ mọi chuyện còn có đường cứu vãn.

Lúc này, mấy người lập tức nhìn thấy một bà cụ lưng còng, mặt đầy nếp nhăn rung lẩy bẩy đi đến. “Dì Giang, sao dì lại đến đây, bây giờ khu chung cư rất nguy hiểm, dì đừng chạy lung tung, mau đi về đi? Trương Văn Văn nhìn thấy bà cụ này, nôn nóng nói.

1061 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận