Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3600: Chưa Thể Khôi Phục

Gương mặt khó coi của Vu Thành Chí nặn ra một nụ cười:

“Đội trưởng Dương nói như thế là quá khách sáo rồi, tôi không có đủ năng lực, có rất nhiều chuyện không có cách nào làm được, cho dù quản lý thành phố này thì cũng có vẻ lực bất tòng tấm, không thể xử lý được rất nhiều lệ quỷ chiếm cứ trong thành phố này, thỉnh thoảng vẫn sẽ có người dân vô tội chết vì sự kiện linh dị"

“Tôi cũng không coi như là một người phụ trách đủ tư cách, may mà hôm nay đội trưởng Dương đã xuất hiện, giải quyết mấy sự kiện linh dị làm tôi đau đầu nhất rồi"

Dương Gian nói:

“Tôi yên lặng suốt nửa năm, hiện tại đang du lịch khắp cả nước, tôi đang muốn xem thử dưới thời đại linh dị này, tình thế bên trong nước đã thay đổi như thế nào, hôm nay chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây, thuận tay xử lý sự kiện linh dị trong thành phố này.

“Thì ra là thế, trong chuyến đi lần này, đội trưởng Dương đã có thu hoạch gì không?"

Vu Thành Chí hỏi.

“Không coi như là thu hoạch, chỉ là linh dị đã uy hiếp quá nhiều đến người thường, cho dù chỉ là một sự kiện linh dị vô cùng bình thường thì cũng đều có thể tạo ra vô số thương vọng, hoặc là làm nhiều người phải rời xa quê hương, sinh sống ở thời kỳ như thế này quá tuyệt vọng, nếu thời đại linh dị vẫn cứ tiếp tục kéo dài như thế mãi, không bao lâu nữa, toàn bộ thế giới đều sẽ tiêu đời. Dương Gian nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc:

“Cho nên tôi vừa đi du lịch, cũng vừa tìm cách để thay đổi thời đại này"

Vu Thành Chí nghe thế, lập tức vô cùng kính nể:

“Trong thời kỳ như hiện tại mà tổng bộ vẫn còn có thể có đội trưởng Dương, đây chính là một việc vô cùng hạnh phúc, thật ra tôi cũng luôn suy nghĩ về tương lai, nhưng mà càng nghĩ lại càng cảm thấy tuyệt vọng, chỉ nói riêng về phương diện thành phố Đại Trường này, hiện tại tôi còn sống thì còn có thể tạm thời ổn định một chút, nếu tôi đã chết, chỉ sợ đến một người thay ca cũng không có, đến lúc đó thành phố này sẽ thay đổi như thế nào chứ?”“Chỉ từ điểm này, một cái thành phố Đại Trường cũng đã như thế, trong nước lại có nhiều thành phố như thế thì phải làm thế nào, hơn nữa có rất nhiều thành phố đến cả người phụ trách cũng không có, không phải tổng bộ không muốn lo, mà là thật sự không có người để cử đi, lúc trước tôi còn thường hay oán giận đội trưởng của tổng bộ bỏ mặc không chịu lo lắng, vài đội trưởng còn ẩn lui, nhưng hiện tại tôi đã hiểu, đội trưởng có việc mà đội trưởng cần phải hoàn thành, bọn họ còn phải suy xét rất nhiều chuyện cho tương lai chứ không chỉ đơn giản là phụ trách quản lý một hai thành phố mà thôi"

Dương Gian nói:

“Trong cơn nước lũ thời đại này, không có ai có thể may mắn trốn thoát, kể các các đội trưởng của tổng bộ, cho nên cho dù có người không muốn đi làm thì bị buộc rơi vào đường cùng cũng phải làm cái gì đó, đáng tiếc lúc trước khi đánh nhau với tổ chức Quốc Vương đã thiệt hại quá nhiều đội trưởng, nếu không thì tình hình cũng sẽ không đến nông nỗi như thế này"

“Đúng vậy, lần đó làm tổng bộ tổn thất nặng nề, đến bây giờ vẫn chưa thế khôi phục lại.

Vu Thành Chí cũng cảm thán:

“Tôi cũng không biết mình còn có thể sống bao lâu, chỉ hi vọng trước khi chết có thể nhìn thấy đội trưởng Dương tìm được phương pháp gì đó để đối kháng với thời đại linh dị này?

“Đừng có nói đến tuyệt vọng như thế, hi vọng vẫn luôn tồn tại.

Dương Gian bình tĩnh nói:

“Hơn nữa tôi tin chắc rằng anh sẽ không chết nhanh đến thế.

Nói xong, một vũng nước đỏ như máu tràn từ dưới chân hắn, sau đó có một bàn tay trắng bệch duỗi ra, kia đang cầm một bọc giấy vàng, trông giống một liều thuốc Đông Y.

bàn tay “Đây là liều thuốc Đông Y cuối cùng, uống nó vào có thể làm chậm lại quá trình lệ quỷ khôi phục, lúc trước đội trưởng dự bị Lưu Kỳ từng uống thứ này, đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn cứ chết đi"

Dương Gian cầm bao thuốc Đông Y kia, sau đó quăng nó cho Vu Thành Chí.

“Tôi không cần dùng đến thứ này, tặng nó cho anh vậy, hi vọng anh có thể sống lâu một chút, đừng chết nhanh như thế"

Dương Gian cảm thấy Vu Thành Chí là một người rất có trách nhiệm, xứng đáng nhận được sự giúp đỡ của hắn. Vu Thành Chí theo bản năng nhận lấy, trong mắt có chút kinh ngạc:

“Vật phẩm linh dị quan trọng như thế không nên lãng phí trên người tôi, có một số ngự quỷ nhân có năng lực mạnh hơn càng cần đến nó"

“Mấy người khác không có cơ hội dùng đến, anh cứ cầm đi, dù sao cũng không phải là thứ gì quá quý giá. Dương Gian hơi lắc đầu.

Hắn vốn định để giành liều thuốc Đông Y này cho đồng đội của hắn sử dụng, nhưng mà hắn đã cướp được bảy cái quan tài màu đỏ trong phố quỷ, nếu như những đồng đội của hắn thật sự chịu đựng không nổi thì có thể chui vào quan tài nằm, ngoài ra còn có thể lợi dùng gương quỷ để sống lại lần nữa.

So ra thì sự sinh tồn của những người phụ trách khác trong tổng bộ mới càng đáng lo hơn, càng cần giúp đỡ hon.

1022 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận