Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3555: Không Quá Hai Ngày

Ông cụ có thân hình vừa cao lại vừa gầy, mặc một bộ áo dài sậm màu, mặt già khô gầy, gương mặt đã ngã sang màu vàng và đen, hai hốc mắt hõm sâu xuống, nhìn lướt qua có vẻ cực kỳ khủng bố đáng sợ, giống như một cái xác chết khô.

Thật sự rất khó mà ngờ được ông cụ có cơ thể như thế này lại vẫn còn hơi thở, còn chưa chết đi.

“Sư phụ, Dương Gian đến rồi, con đi sắc thuốc trước.

Tiểu Như nói, sau đó tìm lý do rời khỏi nơi này.

“Khụ khụ.

Ông cụ khẽ cử động cơ thể gầy ốm khô quắt của mình, giẫy dụa muốn ngồi dậy.

Nhưng mà thử vài lần, cuối cùng lại chỉ có thể vô lực nằm xuống.

Không phải ông già cả đến mức không thể nhúc nhích, mà là ông không dám nương theo sức mạnh linh dị trong cơ thể để hành động, bởi vì làm như thế sẽ chỉ làm thời gian sống sót của ông càng ngắn hơn.

“Để cậu chê cười rồi, ông già tôi đây không xài được nữa, đến cả ngồi dậy mà ngồi không nổi"

Ông cụ này hơi xoay đầu về hướng Dương Gian đang đứng.

Hai mắt ông đã mù, chỉ có hai lỗ thủng được một lớp da mỏng che lại.

“Nếu ông muốn ngồi dậy thì tôi có thể đỡ ông"

Dương Gian bước qua, duỗi tay nâng ông cụ này lên.

Điều khiến Dương Gian kinh ngạc chính là rõ ràng ông cụ này đã cực kỳ gầy gò, nhưng cơ thể lại vô cùng nặng, giống như một hòn đá lạnh như băng, không giống như cơ thể của người sống.

Mà ngay khoảnh khắc ông cụ bị nâng dậy, ông lại bất ngờ vươn tay ra chộp lấy cổ tay của Dương Gian.

Sức không lớn, nhưng lại làm cho cánh tay của hắn mất đi tri giác ngay lập tức, đồng thời toàn thân Dương Gian đều lạnh như băng, giống như có linh dị đáng sợ đang điên cuồng ăn mòn toàn thân hắn.

"Hừm?"

Dương Gian hơi thay đổi sắc mặt.

Nhưng mà ông cụ lại nhanh chóng buông tay ra, cảm giác cực kỳ khó chịu này cũng biến mất cực nhanh. “Lúc nãy tôi kiểm tra cơ thể của cậu một chút, không ngờ cậu tuổi còn trẻ mà cơ thể lại yếu hơn cả ông già như tôi, khụ khụ, mấy liều thuốc lúc trước tôi tặng cho cậu cũng không uống"

Trong giọng điệu của ông cụ mắt mù để lộ ra cảm giác yếu ớt ngoài mạnh trong yếu.

“Cậu như thế này sẽ không sống quá hai ngày.

Dương Gian nói:

“Tôi biết, tôi khống chế xe buýt linh dị, loại sức mạnh linh dị thuộc cấp bậc này rất khó khống chế, không bao lâu sau tôi sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục, cho dù tôi có uống liều thuốc Đông Y mà ông tặng cho tôi thì nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai mươi ngày nữa, nhưng mà thuốc ông đưa có lẽ cũng có tác dụng phụ đúng không"

“Trong thế giới linh dị, tất cả mọi thứ đều có cái giá của nó, thuốc của tôi chỉ có thể lạm chậm lại thời gian lệ quỷ khôi phục chứ không phải giải quyết vấn đề, chờ tác dụng của thuốc mất đi, linh dị khôi phục lại sẽ càng mạnh hơn lúc trước, cho nên người uống thuốc cần phải nghĩ đủ mọi cách để giải quyết vấn đề lệ quỷ khôi phục của bản thân"

Ông cụ mắt mù chậm rãi mở miệng nói.

“Quả nhiên là như thế, đúng như những gì tôi dự đoán.

Dương Gian gật đầu.

Ông cụ mắt mù nói:

“Cậu không quyết định uống thuốc, xem ra là đã có ý tưởng khác.

Nếu là ngự quỷ nhân bình thường biết được bản thân không còn sống được đến hai ngày, chắc chắn sẽ không chút do dự uống liều thuốc Đông Y kia, kéo dài sự sống thêm hai mươi ngày nữa, hoàn toàn không thèm để ý đến vấn đề tiếp theo.

Nhưng Dương Gian lại vô cùng bình tĩnh, dưới loại tình huống này hắn vẫn cứ quyết định không uống thuốc, giống như không thèm để ý đến việc có phải ngày mai hắn sẽ chết đi hay không vậy.

“Uống thuốc chỉ trị ngọn không thể trị gốc, vấn đề lệ quỷ khôi phục của tôi không phải chỉ cần một liều thuốc Đông Y là có thể giải quyết, cho dù có uống thuốc mà ông đưa cho tôi rồi thì vấn đề lệ quỷ khôi phục vẫn còn ở đó, chỉ khi tìm được cân bằng mới thì tôi mới có thể sống càng lâu hơn, nếu tôi không tìm được cách, vậy thì tôi sẽ quyết định bước vào quan tài nằm"

Dương Gian nói.

“Câu đã đi đến cửa tiệm bán quan tài ở cổ trấn Thái Bình sao?"

Ông cụ mắt mù hỏi.

Dương Gian nói:

“Tôi mới vừa từ cổ trấn Thái Bình về không được bao lâu, đi ăn cướp cửa hàng bán quan tài kia, cướp được không ít quan tài"

“Làm tốt lắm, có thể cướp được tiệm bán quan tài đó chứng tỏ cậu đã có đủ năng lực để chống đỡ một phương, nhưng như thế này vẫn còn chưa đủ, thời đại này không có đồng đội xứng đôi với cậu, cậu không có cách nào tạm thời kết thúc thời đại lệ quỷ khôi phục giống như chúng tôi"

Ông cụ mắt mù hơi lắc đầu, đã có chút tiếc hận, lại có chút bất đắc dĩ.

Tiếc hận chính là khó khăn lắm thời đại này mới xuất hiện một nhân tài, kết quả lại gặp phải vấn đề khó khăn là lệ quỷ khôi phục, nếu không thể vượt qua cửa ải này thì chắc chắn sẽ chết.

Nhưng bất đắc dĩ chính là cho dù Dương Gian thật sự còn sống thì hắn cũng chỉ có thể một thân một mình chống đỡ một khu vực nhất định, không thể nào chịu nổi toàn bộ gánh nặng của cả một thời đại như thế này. “Hiện tại tôi cũng không rảnh quan tâm đến việc thời đại này sẽ thay đổi như thế nào, điều tôi cần phải suy xét ngay lúc này chính là bản thân có thể sống sót hay không, lần này đến đây tôi đã biết được tác dụng của thuốc Đông Y, vậy thì tôi cũng sẽ không uống liều thuốc này để kéo dài sinh mệnh mà sẽ dùng phương pháp khác. Dương Gian nói.

1136 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận