Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3572: Phân Vân

Sau khi tiến vào thế giới của quỷ mộng, tất cả ngự quỷ nhân đều sẽ mất đi sức mạnh linh dị của bản thân, dưới tình hình này, thế cục giữa Đồng Thiến và Lý Dương với Hà Nguyệt Liên lập tức thay đổi ngược lại. Hà Nguyệt Liên không còn là người điều khiển quỷ họa làm cho người ta cảm thấy sợ hãi trong hiện thực nữa, cô chỉ còn là một cô gái bình thường, bất cứ người đàn ông thành niên nào ở trên thế giới này đều có thể đánh thắng, thậm chí là giết chết cô một cách dễ dàng.

“Sao lại thế được?"

Giờ phút này, Hà Nguyệt Liên thật sự không dám tin tưởng, đang yên đang lành tại sao cô tự nhiên lại bị kéo vào thế giới của quỷ mộng rồi, tuy rằng linh dị của quỷ mộng sẽ tấn công vào ý thức của người sống, nhưng mà bản thân cô cũng có được thủ đoạn để đối kháng với loại linh dị này, ít nhiều gì cũng có được năng lực tự bảo vệ chính mình.

Nhưng mà dường như thủ đoạn của cô đã mất đi hiệu lực.

“Nhân cơ hội này, một là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết chết cô ta luôn đi, cô ta đã không còn là đội trưởng, chúng ta không cần thiết để một kẻ địch như thế này ở bên ngoài, nếu hôm nay để cô ta trốn ra khỏi thế giới của quỷ mộng thì sau này chắc chắn sẽ trả thù, hiện tại đã không có ai có thể chống đỡ được giới linh dị nữa rồi"

Giờ phút này, gương mặt Lý Dương đầy sát khí bước lên.

Hắn liên tục đến gần Hà Nguyệt Liên, bởi vì hắn biết cơ hội này chỉ có một lần, một khi bỏ lỡ thì có khả năng cả đời cũng sẽ không gặp được lần thứ hai.

“Nói có lý, chỉ là nếu xử lý cô ta ở đây, cô ta ở thế giới hiện thực chắc chắn sẽ làm cho linh dị khôi phục, chỉ sợ đến lúc đó sẽ biến thành một lệ quỷ vô cùng khủng bố, nếu như chỉ dựa vào chúng ta thì có lẽ rất khó xử lý.

Đồng Thiến nhíu mày, hắn không phải không nỡ ra tay, mà là còn kiêng dè một vài thứ. “Không thể lo quá nhiều việc như thế, cứ giết trước, sau đó lại từ từ tính đến chuyện giải quyết hậu quả.

Lý Dương nghiêm túc nói. Giờ phút này, gương mặt Hà Nguyệt Liên lộ ra vẻ sợ hãi, cô nhìn hai người đang liên tục tiếp cận bản thân, bất giác lui ra sau vài bước, cõi lòng vốn đã chết lặng của cô dần dần bị cơn sợ hãi lấp đầy.“Anh, các anh định giết tôi thật sao? Trước đây tôi cũng từng làm việc cho tổng bộ.

Lý Dương cười lạnh nói:

“Đó đều là chuyện của quá khứ rồi, bắt đầu từ lúc cô từ chức thì mọi công lao của cô đều bị xóa sạch, nếu hiện tại cô vẫn là đội trưởng thì đúng là tôi không dám đưa ra quyết định này, dù sao thì xử lý một đội trưởng cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với cục diện hiện tại, nhưng mà xử lý một kẻ phản bội thì lại khác.

Hà Nguyệt Liên cũng đã ý thức được tình cảnh của bản thân đang nguy hiểm đến mức nào, cô nhìn trái nhìn phải, muốn tìm đường bỏ chạy.

Ngay sau đó.

Cô nhìn thấy một con đường dẫn vào trong thôn.

Cô không chút do dự, lập tức xoay người định bỏ chạy.

Tuy rằng ở nơi này Hà Nguyệt Liên không thể đánh nhau trực diện với Đồng Thiến và Lý Dương được, nhưng cũng không có nghĩa là cô phải ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, bản năng cầu sinh mạnh mẽ thúc giục cô phải rời xa nguy hiểm.

“Đây là thế giới của quỷ mộng, mọi thứ đều bị linh dị điều khiển, cô có thể trốn đi đâu chứ?"

Lý Dương vừa nói vừa đuổi theo.

Hắn không muốn đêm dài lắm mộng, phải nhanh chóng xử lý Hà Nguyệt Liên mới được.

“Đã đến nước này rồi thì cũng chỉ đành phải ra tay thôi, cô gái này quá nguy hiểm, hiện tại lại không có Dương Gian ước thúc, để cô ta sống sót là một tai họa rất lớn.

Đồng Thiến thấy thế cũng lập tức đuổi theo qua bên đó, hắn cũng hiểm rất rõ, nếu như hôm nay không giết được Hà Nguyệt Liên thì sau khi cô thoát ra ngoài, thành phố Đại Xương chắc chắn sẽ bị cô quậy cho long trời lở đất, đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là có vài người chết thôi đâu.

Hai người đã hạ quyết tâm, hành động lại càng nhanh hơn.

Hà Nguyệt Liên vội vã chạy trốn, cô muốn cắt đuôi hai người ở phía sau rồi lại trốn vào bên trong thôn xóm này, lợi dụng địa hình tương đối rắc rối phức tạp ở nơi đây để lẩn trốn. Chỗ này có nhiều nhà cửa như thế, chỉ cô cô chui đại vào một căn nhà nào đó, sau đó trốn đi không tạo ra tiếng động nào thì sẽ rất khó để tìm được cô. Suy nghĩ của cô không sai, cách cô hành động cũng không sai.

Nhưng mà Hà Nguyệt Liên lại không thể nào cắt đuôi được hai người ở đằng sau, hơn nữa thể lực của cô cũng không quá tốt, chạy nước rút được trong chốc lát mà đã thở hồng hộc, hai chân trở nên cực kỳ nặng nề, tốc độ dần dần chậm lại, ngược lại, Đồng Thiến và Lý Dương đuổi theo ở phía sau thậm chí còn chưa thở gấp, hiển nhiên nếu xét về mặt thể lực thì Hà Nguyệt Liên không phải là đối thủ của hai người này.

“Cô ta chạy không nổi nữa rồi"

Giọng nói của Lý Dương đột ngột vang lên.

1007 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận