Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3586: Cô Gái Khống Chế Quỷ Họa

Trong đêm đen, trường thương màu đỏ vẫn cứ bắt mắt như cũ.

“Đã lâu như thế này rồi, tôi còn tưởng cái tên Lý Dương phụ trách thành phố Đại Xương đã lấy vũ khí linh dị của Dương Gian đi rồi chứ, còn nghĩ lần này có khả năng chúng ta sẽ đến uổng công, hiện tại xem ra ông trời còn rất thương chúng ta"

Một người ở bên cạnh có chút hưng phấn. “Cần thận một chút, chúng ta lại gần hơn đi?

Vương Trác ra hiệu cho ba người đi cùng, sau đó chậm rãi tiếp cận trường thường, mọi thứ đều rất thuận lợi, trong quá trình đến gần này cũng không gặp được bất cứ nguy hiểm nào, cũng không gặp phải đòn tấn công linh dị nào cả.

Nhưng mà họ vẫn rất đề phòng, ai nấy đều biết rõ nơi này chắc chắn có nguy hiểm, chỉ là nó vẫn chưa xuất hiệnmà thôi.

“Gần lắm rồi"

Nhìn trường thương đang gần trong gang tấc, Vương Trác nhịn không được có chút kích động.

Chỉ là ánh mắt của họ đã bị vũ khí linh dị hấp dẫn, hoàn toàn không để ý thấy bản thân đang đến rất gần lằn ranh được vẽ ra để cảnh cáo trên mặt đất.

Đó không chỉ là lằn ranh cảnh cáo, đó còn là lằn ranh sinh tử.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt, bình tĩnh độit nhiên vang lên giữa bầu trời đêm, quanh quẩn xung quanh:

“Dừng lại đi, nếu mấy người lại đến gần hơn chút nữa, tất cả đều sẽ chết ở đây"

Ai?

Con ngươi của tất cả mọi người đều chợt co rụt lại.

Chỉ thấy có một cô gái đang đứng ở vùng hoang dã cách đó không xa, người kia mặc áo cưới đỏ, đầu đội khăn voan đỏ, toàn thân như tự toát ra ánh sáng đỏ trong đem đen, làm người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị và đáng sợ.

“Là Hà Nguyệt Liên, là cô gái khống chế quỷ họa trong lời đồn.

Một nữ ngự quỷ nhân trong đội ngũ thấy thế lập tức sợ hãi kêu to.

“Hà Nguyệt Liên? Không ngờ cô ta lại xuất hiện ở nơi này"

Sắc mặt Vương Trác thay đổi kịch liệt, cảm thấy không ổn.

Tuy rằng họ là ngự quỷ nhân thế hệ mới, nhưng mà thời gian quật khởi vẫn còn khá nhanh, vẫn khá kiêng dè đội trưởng tổng bộ của thế hệ trước, chỉ là đội trưởng của tổng bộ chỉ còn sót lại một vài người, cho nên có rất nhiều người cũng không quá để tâm đến, dù sao cũng sẽ không gặp được.

Không ngờ mấy người họ lại xui xẻo đến mức này, vừa tới đây đã gặp được một người.

“Vương Trác, làm sao đây, đánh nhau không?"

Một người đi cùng ở bên cạnh cẩn thận hỏi.

Sắc mặt Vương Trác thay đổi không ngừng, không biết phải quyết định như thế nào, hắn một bên có chút kiêng dè mấy vị đội trưởng trong lời đồn này, một bên lại cảm thấy vũ khí linh dị mà Dương Gian để lại đã gần trong gang tấc, chỉ cần hắn lấy được là có thể vùng lên.

Tiến hay lùi đều rất khó xử.

Nhưng mà nơi này lại không thể lựa chọn sai, bởi vì đưa ra quyết định sai lầm sẽ chết.

“Bốn người chúng ta cùng nhau hợp tác thì có thể đối kháng được với tên Hà Nguyệt Liên này sao? Dù chỉ cầm cự trong chốc lát thôi cũng được, nhiệm vụ của cô ta có lẽ là bảo vệ hồ máu kia chứ không phải canh chừng món vũ khí linh dị này, nếu có thể cầm chân cô ta, sau đó lấy vũ khí bỏ chạy, có khả năng cao là Hà Nguyệt Liên sẽ không đuổi theo Ánh mắt Vương Trác lóe lên thay đổi liên tục, trong đầu hắn dần dần xuất hiện một ý tưởng vô cùng bạo gan. Nhưng mà đúng lúc này, giọng của Hà Nguyệt Liên lại quanh quẩn lần nữa:

“Nể tình thời đại này đang rất thiếu ngự quỷ nhân, các cậu có thể rời đi nơi đây, không đáng phải uống mạng nơi này, vũ khí linh dị của Dương Gian không phải thứ mà các cậu có thể chạm vào"

“Chúng tôi đến nơi này chỉ vì muốn có được một cơ hội sống sót, nếu cơ hội đã bày ra trước mặt, chúng tôi không muốn bỏ cuộc.

Vương Trác nghiêm túc nói.

“Đúng vậy, mặc dù cô là đội trưởng của tổng bộ, nhưng cô cũng không có quyền tước đoạt cơ hội sống sót của chúng tôi, hi vọng cô đừng xen vào chuyện này, dù sao nếu thật sự đánh nhau thì tất cả mọi người đều không có lợi ích gì, đương nhiên, chúng tôi biết rất rõ các đội trưởng đều rất mạnh, nhưng bọn tôi cũng không phải loại chỉ biết ăn no rửng mỡ, nếu thật sự đánh đến lệ quỷ khôi phục cũng chưa chắc là không thể giết chết được một đội trưởng"

Mấy người họ nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Liên, chuẩn bị sẵn sàng nhào lên liều mạng.

Tình hình dường như bắt đầu có chút nghiêm túc.

Nhưng mà tình huống lại nhanh chóng thay đổi.

Giờ phút này, Hà Nguyệt Liên đang đứng ở vùng hoang dã đột nhiên trở nên nhạt dần, cuối cùng không ngờ lại cứ như thế mà biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Đâu rồi? Cô ta chuẩn bị ra tay rồi sao?"

“Không có dấu hiệu ra tay, tôi không cảm nhận được có linh dị nào tiếp cận.

“Chắc là sợ chúng ta hợp lực liều mạng xử lý cô ta cho nên mới quyết định rút lui, đội trưởng gì chứ, cũng chỉ thế thôi, cũng đúng, Hà Nguyệt Liên này ở tổng bộ cũng không phải là đội trưởng mạnh nhất, đội trưởng mạnh nhất là cái tên Dương Gian kia, nếu như muốn giết sạch chúng ta thì Hà Nguyệt Liên còn chưa đủ tư cách, trừ phi Dương Gian đã chết đi sống lại"

Mấy người họ bàn tán một lúc.

966 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận