Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3657: Sáu Mươi Năm Sau

Nhưng mà nếu chỉ nhiêu đây thôi thì vẫn còn chưa được.

Quỷ đồng không có được ý thức của người sống, cũng không có được thực lực thực hiện quy luật giết người này.

Nhưng Dương Gian lại có.

Cho nên Dương Gian có thể bù đắp khuyết điểm này một cách hoàn mỹ, cho nên tiếp theo đây việc hắn cần làm chính là làm quỷ đồng tiếp tục trưởng thành thêm một bước nữa, hơn nữa chỉ có quỷ đồng có được năng lực của quỷ đói mới có thể hoàn mỹ kế thừa hết tất cả những thứ hắn có, sau này cũng không cần lo lắng vấn đề lệ quỷ khôi phục. Cho nên Dương Gian không hề sợ hãi, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, sau đó hắn vươn tay ôm lấy quỷ đồng.

Cơ thể lóe lên ánh sáng đỏ, cũng đang rỉ máu, toàn thân giống như bắt đầu hòa tan.

Dương Gian đang nhanh chóng biến mất, hòa vào bên trong cơ thể của quỷ đông.

Hắn đang dùng chính hắn làm thức ăn để nuôi nấng quỷ đồng, làm nó lại trưởng thành thêm một bước nữa.

Bởi vì nếu Dương Gian đã chết, vậy thì quỷ đồng cũng sẽ chết theo, nhưng nếu quỷ đồng kế thừa tất cả mọi thứ của Dương Gian, vậy thì nó sẽ không biến mất, ngược lại còn xóa sổ được điểm yếu cuối cùng, hoàn toàn trở thành một tồn tại độc lập.

Nhưng không có ai sẽ biết được đến cuối cùng thì tồn tại độc lập này sẽ chịu tải ý thức của ai, có lẽ quỷ đồng sẽ cắn nuốt tất cả mọi thứ của Dương Gian, có lẽ dưới sự bảo vệ quỷ mộng, ý thức của Dương Gian sẽ nhanh chóng thay thế được quỷ đồng.

Không bao lâu sau.

Dương Gian hoàn toàn biến mất, đồng thời quỷ đồng cũng đang nhanh chóng trưởng thành.

Lúc này quỷ đồng đã không còn là một đưa trẻ, nó giống như quỷ đói lúc trước, đã trưởng thành đến giai đoạn thứ ba, biến thành một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên này có làn da trắng nõn, gương mặt gần như giống hệt với Dương Gian, chỉ là vẫn còn giữa lại chút non nớt.

Nhưng mà hắn lại không hề nhúc nhích, giống như đã ngủ say, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

Bởi vì trong thế giới quỷ vực này không có lệ quỷ. Mệnh lệnh trước khi Dương Gian biến mất để lại cho hắn không thể nào vận hành.

Chỉ khi nào thế giới quỷ vực này biến mất, bức tượng bằng vàng kia bị đánh nát, có người lại gọi lên tên của hắn, hắn mới có thể thức tỉnh, lại xuất hiện trên đời lần nữa.

Cho nên hắn sẽ ở lại chỗ này thật lâu, thật lâu, mãi đến khi tất cả điều kiện được thỏa mãn mới thôi.

Nhưng cho dù như thế nào thì Dương Gian cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới hiện thực.

Có lẽ sẽ có người đau buồn, nhưng lại càng có nhiều người muốn tiếp tục sinh sống tiếp.. “Dương Gian đi rồi, tiếp theo các cô có dự định gì không?"

Trong tòa nhà cổ kia, Vương San San vẫn cứ tồn tại, cũng không vì Dương Gian biến mất mà chết đi, cô nhìn về phía Lưu Tiểu Vũ và Giang Diễm đang thất hồn lạc phách.

“Tôi còn phải tiếp tục quay về làm việc, hiện tại người phụ trách thành phố Đại Xương là Phùng Toàn, tôi còn phải tiếp tục giúp đỡ hắn xử lý sự kiện linh dị"

Lưu Tiểu Vũ có chút chua xót nói.

Vương San San tiếp tục hỏi:

“Trước khi Dương Gian rời đi đã xử lý xong tất cả mọi chuyện, sau này sự kiện linh dị chắc chắn sẽ càng ngày càng ít đi, không bao lâu nữa cô sẽ thất nghiệp, đến lúc đó cô định làm cái gì?"

“Không biết, có lẽ sẽ về hưu dưỡng lão sớm, có lẽ sẽ làm một vài chuyện mà tôi thích.

Lưu Tiểu Vũ lắc đầu nói.

“Tôi tính về quê chăm sóc bác gái, nếu sau này còn có cơ hội, tôi sẽ quay lại khu chung cư Quan Giang này, chờ Dương Gian lại quay về.

Lúc này Giang Diễm đã mở miệng nói:

“Hắn đã nói sáu mươi năm sau sẽ xuất hiện trở lại, tôi nghĩ tôi có thể chờ đến lúc đó.

“Cô định chờ thật à?"

Lưu Tiểu Vũ vô cùng kinh ngạc:

“Nhưng mà cô có thể sống đến lúc đó sao?"

“Sao lại không được chứ? Dương Gian để lại cho tôi một số tiền khổng lồ, sau này tôi không cần phải đi làm, tập trung dưỡng sinh, sống đến tám mươi tuổi còn không phải là dễ như trở bàn tay sao, tôi cũng không tin, chờ sau này Dương Gian lại xuất hiện, hắn còn có thể từ chối tôi"

Giang Diễm dường như có chút giận dỗi nói.

“Hình như cũng có lý"

Lưu Tiểu Vũ có chút kinh ngạc trước suy nghĩ của Giang Diễm.

“Vương San San, cô thì sao, cô có dự tính gì không?"

Giang Diễm hỏi.

Vương San San nhìn bức tượng được đặt trong căn phòng thứ ba trên lầu hai:

“Tôi dự định cải tạo lại tòa nhà cổ này một chút... xây dựng nó thành một ngôi miếu, vị trí chính giữa nhất sẽ bày bức tượng của Dương Gian, sau đó tôi sẽ luôn ở trong ngôi miếu này, không đi đâu hết, canh gác tất cả mọi thứ thay cho Dương Gian Mấy người bọn họ nói vài câu với nhau.

Nhưng cuối cùng đợi đến khi chạng vạng, cuối cùng vẫn phải tan cuộc.

Trong tòa nhà cổ chỉ còn lại một mình Vương San San, và chín cái quan tài quỷ dị.

“Có lẽ mình nên tìm cơ hội này đó chôn hết mấy cái quan tài này đi, cứ đặt ở nơi này như thế mãi cũng sẽ là một mối tai họa ngầm.

1117 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận