Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3664: Vàng Son Lộng Lẫy

“Tên của hắn rất đặc biệt, hắn tên là Dương Gian Hạ Phong coi đến đây, lại bắt đầu hưng phấn:

“Tốt quá, vị giáo sư Mầm kia có quen biết Dương Gian, chỉ cần có thể phỏng vấn giáo sư Mầm này anh tin chắc rằng có thể phá giải rất nhiều chuyện khó hiểu, mau điều tra tin tức của giáo sư Mầm này đi, giáo sư nổi tiếng như thế, trên mạng chắc chắn sẽ có thông tin của bà ấy"

Không bao lâu sau.

Chu Mai điều tra được tin tức của giáo sư Mầm:

“Giáo sư Mầm, tên thật là Mầm Tiểu Thiện, năm nay bảy mươi chín tuổi, từng học ở trường trung học Thất Trung ở thành phố Đại Xương"

“Thành phố Đại Xương? Xem ra cái người tên Dương Gian kia cũng là học sinh của thành phố Đại Xương, nếu đến thành phố Đại Xương thì nhất định có thể điều tra được một vài chuyện, nhưng mà anh phải đến thủ đô trước, anh muốn đi phỏng vấn Giáo sư Mầm, chờ phỏng vấn xong rồi anh lại bay đến thành phố Đại Xương, chắc chắn lần này có thể tìm được một tin tức cực kỳ quan trọng"

“Việc này không cần phải chậm trễ, hôm nay chúng ta lập tức đặt vé máy bay xuất phát ngay.

Ngày hôm sau.

Hạ Phong và Chu Mai cùng nhau ngồi máy bay bay về phía thủ đô.

Sau khi bọn họ xuống máy bay, lập tức nhờ vả quan hệ khắp nơi, bắt đầu hỏi thăm chuyện về Giáo sư Mầm, tốn khoảng vài ngày, cuối cùng bọn họ cũn có chút thu hoạch, đã biết được địa chỉ của Giáo sư Mầm, sau đó bọn họ cầm theo quà tặng chuẩn bị đi đến nơi đó thăm viếng.

“Khu dân cư này chắc cũng đã có lịch sử bảy tám mươi năm rồi nhỉ.

Hạ Phong và Chu Mai cùng nhau đi dạo trong khu chung cư.

Cây xanh trong khu dân cư này tạo thành bóng râm, hoa thơm chim hít, kiến trúc kiểu cũ lộ ra cảm giác lịch sử nặng nề.

Hai người đi một đoạn đường, nhanh chóng đi đến nhà của Giáo sư Mầm.

Đây là một ngôi nhà mang theo phong cách châu u, tuy rằng đã có lịch sử bảy tám chục năm, nhưng mà vẫn được giữ gìn rất tốt, trông cũng không hề cũ kỳ, hơn nữa dù đã trải qua rất lâu rồi, cánh cửa màu vàng kia vẫn cứ sáng loáng như lúc đầu, không có chút dấu hiệu phai màu lão hóa gì, cũng không biết được giữ gìn bằng cách nào nữa.

Hạ Phong bước lên trước nhấn chuông cửa.

Theo tiếng chuông cửa trong trẻo vang lên, bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân.

Sau khi cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi đứng phía sau, bà ta ăn mặc một chiếc váy dài đơn giản xinh đẹp, khí chất nho nhã, làm người ta rất có hảo cảm.

“Hai người tìm ai?"

Người phụ nữ trung niên hỏi.

“Trùng hợp thế sao? Thật đáng tiếc.

Hạ Phong lập tức cảm thấy có chút mất mát.

Chu Mai nói:

“Là như thế này, chúng tôi muốn tìm Giáo sư Mầm để tìm hiểu về một người, người kia tên là Dương Gian, xin hỏi bà có biết chuyện gì liên quan đến Dương Gian không?"

“Dương Gian?"

Nghe được cái tên này, sắc mặt của người phụ nữ trung niên lập tức trở nên nghiêm túc:

“Hai người đang điều tra về chuyện của Dương Gian sao?"

“Đúng vậy"

Hạ Phong gật đầu.

“Hai người vào trước đi"

Người phụ nữ trung niên không hề từ chối lần phỏng vấn này nữa.

“Làm phiền"

Hai người bước vào căn biệt thự này.

Sau đó hai người nhìn thấy cách trang trí trong căn biệt thự này, hoảng sợ.

Ánh đèn lộng lẫy, xung quanh sáng trưng, hơn nữa trên vách tường, trên đất đều lộ ra màu vàng kim, có vẻ như cả căn nhà này toàn là vàng son lộng lẫy.

Cảm giác xa hoa ập vào mặt.

Hạ Phong quan sát khắp nơi, có vẻ vô cùng tò mò.

"Nè."

Lúc này, Chu Mai cẩn thận kéo tay hắn:

“Anh nhìn kim loại màu vàng ở trên kia xem, hình như là vàng"

Nói xong, cô vươn tay, lộ ra vòng tay bằng vàng.

Lại so sánh màu sắc trên chiếc vòng này và xung quanh, không ngờ đều giống nhau như đúc.

“Đùa gì thế? Vàng, sao lại thế được, có phải em nhìn lầm rồi không?"

Hạ Phong nghe được suy đoán của vợ, hoảng sợ.

Sau đó lập tức cảm thấy đây là chuyện không thể nào.

Nếu tất cả màu vàng trong căn nhà này đều là vàng, vậy thì diện tích lớn thế này, phải tốn biết bao nhiêu vàng chú?

Hơn nữa lấy vàng để trang trí, cho dù có giàu hơn nữa thì cũng không thể lãng phí như thế được.

“Em sẽ không nhìn lầm, lúc nãy em còn sờ thử, cảm giác giống hệt như vàng"

Chu Mai nói nhỏ.

Hạ Phong thầm rùng mình, hắn không nghĩ nhiều, chỉ cố kìm nén sự hoảng sợ trong lòng xuống.

Đồng thời, trong đầu hắn cũng bắt đầu nhớ đến video phỏng vấn ngày hôm qua.

Căn nhà này là do cái người tên là Dương Gian tặng cho Mầm Tiểu Thiện, giả sử tất cả vật trang trí ở nơi này đều là vàng, mà Dương Gian lại có thể cho tặng một căn nhà cực kỳ đắt đỏ như thế một cách dễ dàng, vậy rốt cuộc hắn giàu có đến mức nào chứ?

Có lẽ đó không phải là chuyện mà tiền có thể làm được, có lẽ phải có thân phận đặc biệt mới được.

Nếu Dương Gian thật sự là ngự quỷ nhân, có thể có được một ít năng lực đặc biệt, người như thế có được quyền lực và tiền tài tương ứng thì cũng không có gì là lạ cả.

Xem ra hắn đã đến rất gần chân tướng nào đó rồi.

1044 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận