Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3333: Đáng Sợ

Hiện tại dưới tình huống linh dị bị quấy nhiễu nghiêm trọng như thế, nếu muốn để lại ký hiệu trên thuyền U Linh để tiện cho việc định vị thì cách duy nhất chính là đích thân tiến vào phạm vi của thuyền U Linh, thậm chí là trực tiếp lên thuyền.

Tuy rằng ý tưởng này rất hay, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Một khi bị cuốn vào bên trong thuyền U Linh, nói không chừng sẽ bị chết thảm ở bên trong, hoàn toàn không thể nào sống đến lúc thuyền U Linh lại xuất hiện lần nữa.

Nhưng nếu như không mạo hiểm thì lại tự nhiên lãng phí mất cơ hội lần này, dù sao đây là một lần định vị miễn phí, nếu như không lấy được chút lợi lộc gì thì Dương Gian cũng chỉ có thể bắt buộc đi giao dịch với đối phương. Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng đối phương cố ý tung mồi, dẫn dụ Dương Gian lên thuyền U Linh, lợi dụng thuyền U Linh làm cho Dương Gian biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn.

Lúc này trong lòng Dương Gian có chút giãy dụa.

Nhưng mà thời gian lại không chờ người, thời gian thuyền U Linh xuất hiện trong hiện thực là có hạn, cũng giống như xe buýt linh dị dừng trạm vậy, đến thời điểm nhất định thì thuyền U Linh sẽ lập tức biến mất, mà lần sau nữa thuyền U Linh sẽ xuất hiện ở nơi này thì không ai biết được rồi.

Nhưng mà cũng đúng vào lúc này.

Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên xung quanh Dương Gian “Dương Vô Địch, cái con thuyền rách nát này vậy mà có thể làm cậu để ý như thế, thậm chí còn chủ động cầu viện, chuyện này hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc của cậu"

Không biết từ khi nào, Diệp Chân đã xuất hiện.

Hiển nhiên hắn cũng nhận được tin nhắn Dương Gian gửi đi lúc trước, hơn nữa dùng thời gian nhanh nhất để chạy đến.

Dựa vào tốc độ của hắn, hắn xuất hiện đầu tiên cũng không có gì lạ.

“Không cần lơ là, con thuyền này rất nguy hiểm.

Dương Gian nói.

Diệp Chân nói:

“Lúc trước không tìm thấy con thuyền này thì cũng thôi, nếu hôm nay đã tìm được rồi, vậy dứt khoát lên thuyền xem thử đi, Diệp mỗ tôi cũng muốn mở mang tầm mắt xem thử rốt cuộc thì thứ này đáng sợ ở chỗ này, vậy mà lại đáng giá tất cả mọi người mất công như thế, thật sự là mất mặt ra đến nước ngoài luôn rồi.

Hắn nói xong lại hừ lạnh, coi lời khuyên của Dương Gian là gió thoảng bên tai, lập tức lao về phía thuyền U Linh”

“Dương Gian, có cần cản Diệp Chân không?"

Một giọng nói vang lên, Hà Nguyệt Liên cũng đã đến.

Phạm vi quỷ vực của cô cực kỳ đáng sợ, hiện tại đã chạy đến nơi cũng không có gì lạ.

Dương Gian hơi đảo mắt, hắn vừa định mở miệng, lạo đột nhiên nhìn thấy Diệp Chân đang lao về phía thuyền U Linh kêu to:

“Không thể nào"

Ngay sau đó, Diệp Chân từ trên trời rơi xuống.

Diệp Chân đã đi đến quá gần thuyền U Linh, quỷ vực bị quấy nhiễu, không thể nào duy trì được nữa.

Bịch, Diệp Chân rơi thẳng xuống biển.

Nhưng mà chuyện càng thêm quỷ dị chính là, Diệp Chân rơi xuống nước biển xong hoàn toàn không có tung tích nữa, cũng không thấy hắn nổi lên, giống như là biến mất trên đời này.

“Xảy ra chuyện rồi"

Sắc mặt Dương Gian trầm xuống.

Hắn biết, hiện tại Diệp Chân đã không còn ở trong hiện thực nữa, mà đã bị cuốn vào trong phạm vi của thuyền U Linh.

“Hà Nguyệt Liên, cô đi tìm Lục Chí Văn, làm hắn liên lạc với Vương Dũng thương lượng chuyện giao dịch, đầu của chủ nhân trang viên đặt bên trong cái rương này, cô cầm lấy, cụ thể phải làm như thế nào thì cứ để Lục Chí Văn quyết định, tôi nghĩ cách vớt Diệp Chân về.

Dương Gian nói, lập tức thông qua linh dị quỷ hồ liên tiếp với nơi khác, vớt ra một cái rương từ trong nước biển, sau đó quăng cho Hà Nguyệt Liên “Quá mạo hiểm, không đáng"

Hà Nguyệt Liên khuyên.

“Sớm muộn gì cũng sẽ phải đụng độ với thuyền U Linh, hiện tại chỉ là hơi sớm hơn mà thôi, nếu mọi chuyện thuận lợi thì lần sau thuyền U Linh xuất hiện, tôi và Diệp Chân sẽ quay về hiện thực"

Dương Gian nói xong, sau đó không hề do dự đi về phía thuyền U Linh. Hà Nguyệt Liên thấy thế cũng không ngăn cản, chỉ lo nhìn theo Dương Gian.

Dương Gian cũng giống như Diệp Chân khi nãy, lao về phía thuyền U Linh, chờ đến khi đến gần một khoảng cách nhất định, quỷ vực của hắn cũng sẽ mất đi hiệu lực, cơ thể rơi xuống biển.

Đám sương mù trôi nổi trên mặt biển nhìn như yên bình, trên thực tế có thể cắn nuốt hết tất cả mọi thứ. Sau khi Dương Gian rơi xuống biển, trong nháy mắt cũng đã biến mất tăm.

Ngâm mình trong nước biển lạnh như bằng, dòng nước xung quanh cuồn qua, giống như từng đôi bàn tay đáng sợ lỗi kéo lấy cơ thể của ngươi, muốn kéo ngươi vào bên trong vực sâu, hoặc là thân thể của ngươi còn chưa kịp rơi xuống vực sâu cũng đã bị cơn loạn lưu đáng sợ này xé nát.

Dương Gian rơi xuống biển có cảm giác bất lực khó diễn tả thành lời.

Vì hắn cảm thấy chính hắn không giống như rơi vào bên trong biển rộng, ngược lại giống như rơi vào một nơi linh dị không thể nào hiểu được, loại cảm giác này có chút giống như lần đầu tiên rơi vào trong quỷ hồ. Sức mạnh linh dị của bản thân bị ảnh hướng rất lớn, một giây trước quỷ nhãn còn đang mở ra, một giây sau nước biển lạnh như băng cuốn đến, quỷ nhãn lập tức nhanh chóng đóng lại, càng kỳ lạ hơn chính là quỷ ảnh của Dương Gian bị dòng nước cọ qua có cảm giác như muốn rời khỏi cơ thể, trôi theo cơn sóng, hơn nữa loại cảm giác này càng lúc lại càng mãnh liệt.

Nếu cứ tiếp tục như thế, Dương Gian không hề nghi ngờ, lệ quỷ mà hắn điều khiển sẽ rời khỏi cơ thể.

1118 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận