Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3338: Căn Phòng Đầu Tiên

“Căn phòng đầu tiên.

Lúc này Diệp Chân cũng đã dừng chân lại, hắn không thèm để ý cái gì, nhấc chân đá mạnh vào cánh cửa kia. Cánh cửa đang khép hờ “đùng” mở ra, bên trong đen nhánh tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng mà ngay sau đó có một mùi hôi thối tanh tưởi đập thẳng vào mặt, sau đó bên trong bóng tối đột nhiên vương ra một cái cánh tay đã bị hư thối rất nhiều, vồ về phía người đang đứng trước cửa.

Hai mắt Diệp Chân đột nhiên mở bừng mắt:

“Dám tấn công tôi? Tìm chết.

Hắn cũng đang định ra tay, nhưng mà đòn tấn công của quỷ lại càng nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, cơ thể của hắn đã bị cánh tay bị thối rữa kia mạnh mẽ kéo vào bên trong căn phòng tối đen kia, sau đó trong phòng lập tức bình tĩnh lại như lúc đầu, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Diệp Chân giống hệt như đá chìm đáy biển, không phát ra chút gợn sóng nào.

Dương Gian ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải nói cái gì.

Tuy rằng biết linh dị trên thuyền U Linh rất đáng sợ, nhưng mà không ngờ Diệp Chân lại dễ dàng bị xử lý như thế, bị quỷ kéo thẳng vào bên trong phòng, thậm chí còn không hề giãy dụa lấy một chút.

“Có lẽ sẽ không có việc gì đâu nhỉ Dương Gian nhíu mày đứng ở bên ngoài phòng chờ.

Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Chân, quỷ trong căn phòng đầu tiên có lẽ không đủ để giết chết hắn mới đúng, nhưng mà chuyện gì cũng đều có ngoại lệ, dù sao tất cả sức mạnh linh dị trên con thuyền này đều bị hạn chế cực lớn, nói không chừng bị linh dị quấy nhiễu như thế này, đúng là rất dễ xảy ra chuyện. Nhưng mà Dương Gian cũng không vội vã ra tay ngay, hắn tính toán quan sát động tĩnh trước, khoảng mười mấy giây sau, căn phòng vốn đang tối đen đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Chân, hắn vô cùng tức giận, đang rong to:

“Thừa dịp ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, khinh người quá đáng"

Sau đó bóng đêm trong căn phòng nhanh chóng biến mất, lộ ra khung cảnh vốn có của nó.

Đó là một căn phòng bị vứt đi rất lâu, nhưng mà trên mặt đất trong phòng còn dư lại rất nhiều tứ chi bị hư thối nặng, đống tứ chi kia còn loáng thoáng nhúc nhích, nhưng mà bên trên đã tràn đầy vết nứt, hình như bị thương nặng gì đó, thậm chí một ít cánh tay tàn khuyết còn trực tiếp vỡ vụn biến mất.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một cái thi thể hư thối tàn tạ, mà lúc này Diệp Chân đang cầm một thành trường kiếm vặn vẹo, dính đầy đất mộ, cực kỳ dơ cũ đứng ở đằng đó thở phì phò, trong mắt mang theo vẻ phẫn nộ.

“Xem ra anh không có việc gì, như vậy tôi cũng không cần phải ra tay giúp anh, không cần lãng phí thời gian, mau đến căn phòng thứ hai xem sao.

Dương Gian thấy thế hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Cái này thì không được, lửa giận trong lòng tôi còn chưa tắt, sao lại có thể dễ dàng buông tha cho con quỷ này được"

Diệp Chân nói xong lại nhìn chằm chằm tử thi đã bị cắt thành mảnh nhỏ nằm trên mặt đất.

Tuy rằng quỷ đã bị hắn tách rời, nhưng mà quỷ sẽ không chết, chỉ cần cho quỷ một chút thời gian là nó có thể thức tỉnh lại lần nữa, đến lúc đó căn phòng này lại phải bị bóng đêm bao phủ.

“Trừ phi anh muốn khống chế nó, nếu không anh sẽ không có cách nào giết chết được nó, tốn thời gian với nó cũng không có ý nghĩa gì.

Dương Gian nói.

Diệp Chân nghiêm túc nói:

“Vậy mang nó đi, đợi sau này tôi chán lại lôi nó ra luyện quyền, Diệp mỗ tôi bị sỉ nhục sao có thể dễ dàng buông tha cho nó như thế, tôi phải tra tấn nó hai mươi năm.

Nói xong, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra một thứ, đó là một cái bình gốm đất, không biết lúc trước chứa đựng thứ gì, bên trên dính vết máu sền sệt đã biến thành màu đen, trong bình còn loáng thoáng truyền đến một ít tiếng động quỷ dị, mới mở hé ra lập tức có một đống tóc đen từ bên trong bình dò ra bên ngoài.

“Là một món vật phẩm linh dị, hơn nữa bên trong còn đang chứa đựng lệ quỷ, cũng giống với loại túi da người mà Tào Dương mang theo sao?” Dương Gian nhìn chằm chằm bình gốm đất trong tay hắn.

Lúc này Diệp Chân đang nghiêm túc nhét con quỷ này vào trong bình gốm, tuy rằng cái bình này không lớn, nhưng có được một ít đặc tính của vật phẩm linh dị, cho dù có nhét nhiều như thế nào thì cũng không có cách nào lấp đầy cái bình kia.

“Xong"

Diệp Chân nhanh chóng nhét khối thi thể cuối cùng vào trong bình, sau đó vỗ tay vừa lòng gật đầu:

“Anh lấy cái thứ này từ đâu ra thế, dùng để đựng quỷ cũng rất không tệ"

Dương Gian hỏi. Diệp Chân thuận miệng đáp:

“Đào được trong vườn Phúc Thọ, cậu cũng có hứng thú với nó sao? Cái này thì dễ, hôm nào đến thành phố Đại Hải của tôi, tôi dẫn cậu đến vườn Phúc Thọ đào kho báu, bảo đảm có thể đào được thứ cậu thích"

“Vườn Phúc Thọ? Hay là thôi đi, tôi không thích chỗ đó lắm, chừa cho anh từ từ đi mà đào Mặt Dương Gian tối sầm lại.

Nơi đó tất cả đều là một vùng đất toàn mộ là mộ, hình như còn có liên quan đến bãi tha ma chủ La Thiên, hơn nữa có không ít mồ mả bên trong còn có chôn giấu lệ quỷ, một khi đào ra lệ quỷ sẽ thoát vây, sống lại ngay tại chỗ giết người cực kỳ nguy hiểm, tìm kiếm vật phẩm linh dị bên trong này cũng không khác gì đốt đèn cầy đi vào nhà vệ sinh, tìm đường chết.

1084 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận