Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3248: Chịu Thiệt Rồi

“Đây là cảm giác khi trở thành ngự quỷ nhân sao? Tình cảm đang nhanh chóng biến mất, ý thức mỗi giây mỗi phút đều bị thứ đáng sợ nào đó ăn mòn, làm cho tình thần của mình vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng..Ở trong trạng thái này thời gian dài có thể bảo đảm không làm ra chuyện điên rồ gì cũng đã là rất tốt, càng miễn bàn đến việc suy nghĩ lý trí.

Hiện tại cuối cùng Vương Sát Linh cũng hiểu được trở thành một ngự quỷ nhân khó khăn như thế nào. Chỉ riêng cơ thể bị dằn vặt cũng đã đủ làm cho rất nhiều ngự quỷ nhân hỏng mất, sa đọa, nếu như ý chí kiên định chịu đựng qua được cửa ải này thì còn phải chống lại một ít bản năng được sinh ra khi bị lệ quỷ ảnh hưởng, điều này là không thể nào thả lỏng được, một khi thả lỏng thì sau này càng khó có thể khống chế bản năng, cuối cùng trở thành người sống bị quỷ điều khiển.

Làm ngự quỷ nhân, vừa phải âm thầm chịu đựng những thứ này, lại còn phải đối mặt với nguy hiểm lệ quỷ khôi phục, thật sự là hết khó khăn này đến khó khăn khác, làm người ta tuyệt vọng đến nghẹt thở. Nhưng cùng với đó, nếu có thể chịu đựng được, như vậy cả cơ thể chắc chắn sẽ tiến hành lột xác. “Hiện tại mình cuối cùng cũng hiểu tại sao Dương Gian vẫn không thèm để mình vào mắt, chỉ cần mình vẫn còn là người bình thường, vậy thì suốt đời cũng không có tư cách được tôn trọng, đây là miệt thị theo bản năng của một ngự quỷ nhân đối với người thường, vì cấp độ của người thường là quá thấp, mặc dù là ý thức hay cơ thể thì cũng không có cách nào sánh bằng ngư quỷ nhân.

Lúc này, một ít quan niệm của Vương Sát Linh đã thay đổi một cách âm thầm lặng lẽ, hắn bắt đầu đứng ở góc độ của một ngự quỷ nhân để suy xét về một vấn đề.

Theo thời gian dần trôi qua, thành phố Đại Đông dần chìm vào trong màn đêm, chỉ còn không đến nửa ngày nữa là đã đến lúc cuộc họp đội trưởng được diễn ra.

Mà trong đoạn thoài gian này đã có đội trưởng lục tục chạy đến thành phố này.

Vì tin tức mở cuộc họp đội trưởng lần thứ hai ở thành phố Đại Đông là tin tức cơ mật tuyệt đối, tính đến thời điểm hiện tại, ngọai trừ đội trưởng ra thì trong tổng bộ cũng không có mấy người biết được, hoàn toàn không có khả năng bí mật sẽ bị tiết lộ.

Các đội trưởng cũng hành động rất bí mật, bọn họ yên lặng xuất hiện trong thành phố Đại Đông, hoàn toàn không có người nào hay biết được.

Lúc này, trong một góc thành phố.

Một chiếc xe buýt dừng lại, một thành niên chừng hai mươi tuổi xác theo hành lý, đeo kính đen đi xuống xe, hắn cảm thán thành phố lớn phồng hoa, sau đó lấy từ trong túi áo ra một cây bút máy có giá trị xa xỉ, lại cầm một cuốn sổ nhỏ ra ghi chép.

“Trưa mai tham dự cuộc họp đội trưởng, địa điểm là...cao ốc Ninh An"

Hình như hắn sợ bản thân quên mất chuyện quen trọng này, cho nên mới ghi chép vào bên trong sổ.

Nhưng mà chờ đến khi hắn thu hồi sổ ghi chép lại chuẩn bị xuất hiện, hắn đột nhiên phát hiện hành lý hắn đặt bên cạnh đã biến mất tăm. “Hành lý của mình đâu rồi? Lúc nãy vẫn còn ở đây, sao tự nhiên biến mất tiêu rồi"

Chu Đăng nhìn xung quanh, đột nhiên trợn to hai mắt, hắn bị trộm hành lý rồi hả?

“Không được, mình phải trộm trở lại mới được.

Hắn không chần chừ, lập tức xoay người đuổi theo một hướng nào đó.

Nhưng mà cùng lúc đó, người giấy Liễu Tam cũng đã xuất hiện một một hẻm nhỏ u ám trong thành phố này, chỉ là trong chốc láy sau, lục tục có rất nhiều người liên tục ra khỏi hẻm nhỏ.

Gương mặt mọi người đều giống hệt nhau, mỗi người đều là Liễu Tam.

Trong một chiếc máy bay ở trên thành phố Đại Đông, Hà Ngân Nhi nghe được tiếng máy bay sắp sửa hạ cánh, cũng bỏ quyển tạp chí xuống, liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quan sát thành phố này.

Trên đường cao tốc, Tào Dương tự lái một chiếc xe con, chạy như bay, không thèm nhìn cảnh báo giới hạn tốc độ, nhanh chóng chạy về phía thành phố lấp lánh ánh đèn ở đằng xa.

Tất cả đội trưởng ở trời nam biển bắc đang tập hợp lại một nơi.

Sáng hôm sau, tầng cao nhất của cao ốc Ninh An.

Tất cả đồ đạc dư thừa ở nơi này đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn để lại bất cứ thứ gì, chỉ có một cái bàn tròn trống không, xung quanh bàn tròn bày mười hai cái ghế, tương ứng với mười hai vị đội trưởng.

Mà ba người Dương Gian, Hà Nguyệt Liên và Lâm Bắc đã ngồi vào vị trí.

Trên thực tế đây cũng không phải là tầng cao nhất của cao ốc Ninh An thật sự, mà đang ở thế giới trong gương của Lâm Bắc.

Hiện thực và linh dị trùng điệp, tầng cao nhất thật sự vẫn còn tồn tại ở bên trong hiện thực, đó là văn phòng riêng của Vương Sát Linh, nhưng mà bên trong tầng lầu đó lại không nhìn thấy sự tồn tại của đám Dương Gian. Một cuộc họp quan trọng như thế này không thể được tổ chức ở trong hiện thực, vì bây giờ là thời kỳ đặc biệt, tin tình báo mười hai vị đội trưởng đã tập họp tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, tuy rằng có lẽ đến cuối cùng cũng không thể giấu nổi, nhưng mà có thể giấu được một hai ngày cũng đã có thể ảnh hưởng rất lớn đối với thế cục.

1099 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận