Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3470: Anh Danh Của Diệp Mỗ Bị Hủy

Ngay trong lúc Dương Gian chạy đến thành phố Đại Châu đối kháng với thuyền U Linh thì đã có một người không ai ngờ đến quay trở về thành phố Đại Hải.

Đó chính là Diệp Chân.

Hắn vừa dạo một vòng ở nước ngoài chém giết, bây giờ đã về rồi.

“Quốc vương đâu? Mấy tên quốc vương kia đều chạy đi đâu hết rồi? Cái gì? Chết sạch rồi? Bọn họ đánh nhau xong rồi? Mấy tên quốc vương kia đều bị giết sạch sẽ rồi sao?"

Diệp Chân còn đang nghĩ nhanh chóng quay trở về thành phố Đại Hải, nếu may mắn thì còn có thể nhặt được của hời, xử lý thêm vài tên quốc vương không có mắt.

Hắn thậm chí còn nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất chính là đội trưởng thua thê thảm, mọi người đều tổn thất nặng nề.

Nhưng mà không sao hết, một thân một mình Diệp mỗ hắn cũng có thể thay đổi cục diện.

Nhưng mà con rối búp bê đang đu ở phía sau hắn lại mở miệng, yên lặng truyền đến tin tức nào đó.

Diệp Chân lập tức nổi giận:

“Cái thứ khốn nạn, tao tin tưởng mày, mày làm hỏng chuyện của tao rồi.

Diệp Chân giận tím mặt, đột nhiên nhiên túm con rối búp bê đang nằm trên lưng mình xuống, quăng mạnh xuống đất rồi còn đạp một phát.

Con rối búp bê quỷ dị kia vẫn cứ thờ ơ, miệng lúc đóng lúc mở, không biết đang nói cái gì.

Vì chỉ có Diệp Chân mới có thể nghe được giọng nói kia, ngoại trừ hắn ra không có ai có thể nghe thấy.

“Diệp Chân, cậu đã đến chậm rồi, cuộc chiến với tổ chức Quốc Vương đã kết thúc.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, người giấy Liễu Tam âm thầm từ một con phố bước ra.

Liễu Tam quan sát tất cả mọi thứ trong thành phố Đại Hải, sự xuất hiện của Diệp Chân cũng không thể trốn khỏi tầm mắt của hắn.

“Liễu Tam"

Diệp Chân đạp một chân lên người con rối búp bê quỷ dị kia, sau đó quay đầu nhìn về phía hắn:

“Địch nhiều ta ít, không có Diệp mỗ tôi giúp đỡ, một mình Dương Gian cũng không thể gánh nổi mấy tên vô dụng các anh, không cần nói tôi cũng biết, đội trưởng các anh chết đi rất nhiều đúng không “Cậu đừng ngông cuồng như thế, lúc trước cậu cũng không hề tham dự vào cuộc chiến tranh này.

Người giấy Liễu Tam lạnh nhạt nói.

Hắn rất khó chịu với Diệp Chân, vì trong trận chiến quan trọng đó, nếu Diệp Chân có thể xuất hiện thì ít nhất sẽ có một hai đội trưởng bên phía bọn họ sẽ không chết đi.

“Tôi xử lý một tên quốc vương của đối phương, tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ tổ chức Quốc Vương, anh làm được cái gì?"

Diệp Chân hừ lạnh:

“Hơn nữa bên trong tổ chức của đối phương cũng còn vài tên cao thủ đang ẩn núp, thậm chí cũng không thua kém gì một đội trưởng, nếu như không có tôi đi xét nhà, đối phương chắc chắn sẽ lại vùng lên lần nữa, chỉ là tôi tính sai thời gian quay về trễ, còn tưởng rằng có thể nhanh chóng chạy về giải quyết chuyện này, ai mà biết sẽ xảy ra nhiều biến cố như thế"

Hắn cũng không nói sai, nếu không nhờ có Hồng tỷ thì lần này hắn cũng đã về kịp lúc đợt tấn công thứ hai.

Người giấy Liễu Tam lập tức im lặng, vì chiến tích của hắn thua xa Diệp Chân, hắn chỉ có thể cầm chân được một tên quốc vương, cũng không lấy được thành quả chiến đấu nào, hơn nữa Diệp Chân cũng không phải là đội trưởng của tổng bộ, hình như hắn cũng không có tư cách đi chỉ trích hắn ta.

Nhưng mà đồng đội cứ lần lượt chết đi, làm cho trong lòng Liễu Tam cũng không khống chế được có chút oán trách.

“Nhưng mà cậu vẫn cứ thua xa những viện binh khác.

Người giấy Liễu Tam mở miệng nói:

“Tên Trương Tiện Quang mà Dương Gian mới đến, một mình hắn đã chém chết hai tên quốc vương"

“Trương Tiên Quang, một tên khá thú vị đấy"

Diệp Chân nhướng mày, lập tức nhớ kỹ cái tên này.

Người giấy Liễu Tam lại nói tiếp:

“Dương Gian còn mời một viện binh khác đến, cô ta tên là Hồng tỷ, là một cô gái có thực lực cực kỳ đáng sợ, một mình cô ta gần như đã giết sạch một đội ngũ gồm sáu tên quốc vương. Chỉ có một tên quốc vương may mắn trốn thoát, đến bây giờ vẫn còn không biết tung tích. Hai viện binh này đều đã tạo được tác dụng rất lớn, gần như đã xoay chuyển toàn bộ cục diện, nếu so ra thì chiến tích chỉ xử lý một tên quốc vương của cậu thật sự chẳng đáng để nhắc tới.

“Cái cô gái tên Hồng tỷ kia mạnh đến vậy sao? Tôi không tin, tôi đã từng đánh nhau với cô ta rồi, cô ta còn suýt chút nữa bị tôi chém chết.

Diệp Chân bắt đầu nhớ lại cô gái mặc sườn xám kỳ quái kia.

“Dù cậu có tin hay không thì đây vẫn cứ là sự thật"

Người giấy Liễu Tam nói.

Diệp Chân không ngốc, Liễu Tam đã nói như thế thì việc này chắc chắn là thật, dù sao chuyện lớn như thế này không thể nào là nói dối gạt người được, hắn lập tức nổi giận, đạp vài phát lên con rối búp bê:

“Cái thứ chết tiệt này, anh danh một đời của Diệp mỗ tao lại bị phá hủy trong tay của mày"

Con rối búp bê vẫn cứ mấp máy miệng không biết đang nói cái gì.

“Còn cãi sao?"

Diệp Chân lại đạp mạnh một phát.

Người giấy Liễu Tam nói xong những lời này, lập tức thay đổi chủ đề:

“Hiện tại thuyền U Linh đang chuẩn bị cập bến lần thứ hai, vì trong trận chiến đấu lần trước chúng ta đã tổn thất không ít người, việc này dẫn đến hiện tại chỉ có một mình Dương Gian tiến lên ngăn cản thuyền U Linh, nếu cậu muốn làm cái gì thì tốt nhất nên làm ngay bây giờ đi, nếu lại chậm chạp nữa thì có lẽ chuyện này cũng sẽ không liên quan gì đến cậu"

1177 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận