Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3503: Bánh Lái

Nghe được tiếng của Tần lão, Liễu Tam lập tức vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần lão chưa chết.

Đây là niềm vui lớn nhất ngày hôm nay.

“Vậy mà vẫn còn sống sao? Nhưng hình như trạng thái không được đúng lắm, không giống như còn sống"

Hà Nguyệt Liên cách khăn voan đỏ quan sát, dường như cũng đã nhận ra một chút manh mối, nhưng cũng không thể phán đoán được trạng thái của Tần lão.

Nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần hiện tại Tần lão còn có thể tự khống chế là được rồi.

Tần lão nói câu đó xong lập tức tự đi về phía thuyền U Linh.

Ông đưa lưng về phía mọi người, từ đầu đến cuối đều chưa từng lộ ra gương mặt chính diện, hơn nữa mỗi khi ông đi một bước, trên người sẽ có một ít da thịt bong tróc xuống, toàn thân đều tỏa ra mùi hôi thối.

Rất khó tưởng tượng được, một bộ thi thể đã thối rữa như thế này vậy mà vẫn còn có được năng lực hoạt động, còn có thể giữ được ý thức.

Giờ phút này Dương Gian và Diệp Chân cũng không biết được mấy người Liễu Tam ở thành phố Đại Châu đã quyết định thả bức tượng của Tần lão ra, hiện tại bọn họ còn đang ở bên trong cổ trạch của khu linh dị, tận mắt thấy tên Thuyền Trưởng khủng bố không có cách nào xử lý được kia ở trước mặt ông cụ của tòa cổ trạch này dần dần bị xóa sổ, cuối cùng toàn bộ cơ thể đều biến mất tăm, chỉ còn lại một cái bánh lái bằng gỗ.

Mà cái bánh lái này chính là Thuyền Trưởng chân chính.

Lúc thấy cái bánh lái kia, sắc mặt Dương Gian cũng không khỏi thay đổi, nhưng hắn nhanh chóng tiếp thu tình huống này, cũng biết được vì sao Thuyền Trưởng lại có thể điều khiển được thuyền U Linh, cũng hiểu được vì sao đinh quan tài lại mất đi tác dụng.

“Đó chỉ là một trong số vô vàn bánh lái trên thuyền U Linh mà thôi, mà thuyền U Linh đã mất đi bánh lái sẽ nhanh chóng có một cái bánh lái mới, điều khiển con thuyền kia lần nữa.

Đột nhiên, Diệp Chân ở bên cạnh mở miệng nói.

Dương Gian hơi ngẩn ra, sau đó nói:

“Sao cậu biết được? Mấy tin tức này từ đâu ra"

“Đàn em của tôi nói cho tôi Diệp Chân vô cùng đắc ý nói.

“Là con rối búp bê quỷ dị ở sau lưng cậu sao?"

Dương Gian liếc nhìn hắn nói:

“Nhưng tin tức cậu nói ra có khả năng cao là thật, bởi vì lúc trước tôi đã từng xử lý một tên Thuyền Trưởng, nhưng mức độ khủng bố của tên Thuyền Trưởng kia cũng không quá cao, ngoài ra, lúc trước chúng ta cũng từng tìm thấy một cái bánh lái trên thuyền U Linh “Đó chỉ là một trong số đó, trên thuyền U Linh có rất nhiều bánh lái Diệp Chân nói:

“Nhưng cậu cũng không cần lo lắng, loại bánh lái có cấp bậc như thế cực kỳ cực kỳ hiếm có"

“Dựa theo lời cậu nói, cho dù hiện tại chúng ta nhốt Thuyền Trưởng ở lại bên trong cổ trạch thì thuyền U Linh vẫn cứ xuất hiện Thuyền Trưởng mới, đến lúc đó nó sẽ lại hoạt động một lần nữa.

Sắc mặt Dương Gian lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Đàn em của tôi nói như thế đó"

Diệp Chân trả lời.

“Bận rộn lâu như thế, lại mạo hiểm rất nhiều cũng chỉ làm được như vậy thôi sao? Chết tiệt.

Lúc này tâm trạng Dương Gian cực kỳ nặng nề, tuy rằng kế hoạch đã thành công, nhưng sự thật lại làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Diệp Chân nói:

“Chúng ta bắt tay cùng nhau chiến đấu một trận chiến vượt cấp bậc, dùng cả thực lực và trí tuệ, có được kết quả như thế này cũng đã rất không tệ rồi, không cần nản lòng, hôm nay có thể thắng một lần thì ngày mai cũng có thể thắng lần thứ hai, Thuyền Trưởng mạnh nhất của thuyền U Linh đã bị nhốt lại, những Thuyền Trưởng còn lại đều yếu ớt, đến lúc đó không cần phải sợ hãi, mà chúng ta sẽ chỉ càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, mãi đến cuối cùng đạp thuyền U Linh xuống dưới lòng bàn chân mới thôi” Hắn vẫn vô cùng tự tin, cảm thấy hiện tại đã nắm chắc được chiến thắng.

Tuy rằng những lời Diệp Chân vừa nói nghe có chút trẻ trâu, nhưng Dương Gian cảm thấy cũng rất có lý, hắn lập tức điều chỉnh lại tâm trạng suy nghĩ của bản thân, không rối rắm nữa, dù sao thì trong lần đối kháng với Thuyền Trưởng này, cuối cùng thì bọn họ cũng đã thắng.

“Nếu đã xử lý tên Thuyền Trưởng này, như vậy không cần thiết ở lại nơi này nữa, chúng ta phải rời khỏi nơi này quay trở về thành phố Đại Châu, không có tôi đi xử lý sự kiện linh dị của thành phố Đại Châu, nhưng lệ quỷ bên trên quỷ hồ chắc chắn là sẽ bị mất khống chế, hơn nữa Trương Động sau khi chết vẫn còn ở bên trong cổ trạch, chúng ta không thể bị Trương Động theo dõi, nếu không chúng ta cũng sẽ chết ở nơi này.

Dương Gian nói xong, cũng không quay đầu lại, lập tức từ trên nóc nhà cổ trạch nhảy xuống.

“Đợi tôi với, hiện tại chúng ta thật sự là một đội, không thể tách ra được.

Diệp Chân cũng lập tức đuổi sát theo phía sau.

“Da mặt của cậu dày thật"

Dương Gian nói.

Hắn cũng không muốn có danh hiệu kỳ quái gì đó, lúc trước khi đi học chơi chung với Trương Vĩ, thường bị người ta gọi là đội Dương Vĩ, hiên tại vào giới linh dị lại thêm một cái đội Chân Gian, không còn cái tên nào khác hay hơn sao?

Trong lúc nói chuyện, hai người đã nhanh chóng thoát khỏi phạm vi cổ trạch.

1101 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận