Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3676: Vương Tỷ

“Được, liều mạng"

Hạ Phong xách rìu đứng dậy, gầm nhẹ lao về phía cô gái quỷ dị kia.

Đôi bên ở gần nhau như thế, chắc là hắn có thể thành công.

Nhưng mà hắn vừa mới chạy về phía trước được vài bước cơ thể lập tức căng chặt, sau đó không thể nào nhúc nhích được nữa.

Hạ Phong trợn to mắt, gương mặt tràn đầy kinh ngạc, lộ ra sự sợ hãi đối với loại sức mạnh chưa biết tên này.

Giờ phút này, hắn cảm thấy có một cánh tay lạnh như băng đang ôm chặt lấy hắn.

Là ảo giác sao?

Không phải ảo giác.

Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, Hạ Phong nhìn thấy không biết từ lúc nào đã có hai cánh tay trắng bệch như màu tro tàn quấn lấy eo của hắn, hai cánh tay này rất dài, vừa giữ hắn lại, đồng thời còn liên tục siết chặt.

Cơ thể hắn không thể nhúc nhích, đồng thời cũng không động đậy được.

Hơn nữa bên hông còn truyền đến cơn đau đớn kịch liệt.

Cánh tay quỷ dị lại khủng bố kia rất khỏe, chỉ cần vài giây thôi, hắn sẽ bị siết chết ngay tại chỗ. Hạ Phong muốn dùng rìu đi chặt cánh tay đáng sợ này, nhưng mà lại đau đến mức không thể nào nhúc nhích, thậm chí đến cả rìu cũng cầm không chắc rơi xuống đất, mà Trương Văn Văn ở bên cạnh cũng không thể nào giúp đỡ được, toàn thân ông đã bị tóc đen bao phủ, tuy rằng đang liều mạng giãy dụa, nhưng tóc đen bao phủ càng lúc càng nhiều, sắp sửa nuốt sống hắn.

“Mình, mình sắp bị quỷ giết chết rồi sao...

Giờ phút này, Hạ Phong lại không còn sợ hãi nữa, chỉ cảm giác mở mịt trước khi chết.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Cánh tay suýt chút nữa siết chết Hạ Phong lại giống như bị bỏng, lập tức thu tay về, ngay sau đó, mái tóc đen dài bao phủ ở xung quanh cũng lập tức tản ra ngoài.

“Khụ khụ"

Hạ Phong lập tức ngồi bệch xuống đất, thở hổn hển liên tục.

Trương Văn Văn còn đang hoảng sợ muốn kéo mớ tóc đen đã không còn tồn tại trên người ông xuống, hoàn toàn không biết nguy hiểm đã tạm thời rút lui.

“Mới xách theo một cây rìu mà đã muốn đi đối phó với quỷ, cũng không chịu ngẫm xem bản thân bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng là mình còn trẻ lắm à?

Giờ phút này, một giọng nữ lạnh nhạt vang lên.

Lại nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng, sắc mặt lạnh như băng, khoảng chừng ba mươi tuổi, cầm một ngọn nến đỏ chậm rãi bước đến.

Ngọn nến đỏ kia tả ra ánh nến màu xanh lục quỷ dị, giống như quỷ hỏa, trông cực kỳ đáng sợ.

“Vương, Vương tỷ"

Trương Văn Văn nhìn thấy cô gái này, không khỏi hơi ngẩn ra.

Vương San San liếc nhìn ông:

“Tiểu Văn, cõng A Vĩ lên, đừng quậy nữa, mau đi theo tôi “Được, được rồi, Vương tỷ"

Trương Văn Văn vội vàng cõng ông cụ Trương đã hôn mê lên.

Giờ phtú này, Hạ Phong vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết nhìn chằm chằm cô gái thần bí này, lại nhìn ngọn nến màu đỏ quỷ dị kia, trong đầu lập tức vô thức hiện lên nội dung của quyển sách kia: Nến là quỷ hỏa, đốt nến đỏ có thể đuổi quỷ.

“Tôi giúp ông"

Sau đó, Hạ Phong lập tức phản ứng lại, vươn tay cõng ông cụ Trương ở dưới đất lên, sau đó nhặt rìu nhanh chóng đuổi theo Vương San San ở phía trước.

Tuy rằng chân hắn đang bị thương, còn đang đổ máu, nhưng mà hắn còn trẻ, không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Đến nỗi sau này có thể có di chứng gì hay không, đó là chuyện của tương lai, bây giờ không rảnh lo nhiều việc như thế.

Mấy người đi theo phía sau Vương San San đang cầm cây quỷ nến màu đỏ, bắt đầu rời xa khu vực nguy hiểm này.

Nhưng mà đi không được bao xa, cô gái quỷ dị có mái tóc đen cực dày kia lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Cô vẫn đứng yên đằng kia không nhúc nhích, giống như một bộ tử thi lạnh như băng, gương mặt tái nhợt không có chút màu máu nào, tuy rằng không nói gì, nhưng hành động này lại giống như đang nói với bọn họ, đừng hòng rời khỏi nơi này.

“Hoàng Tử Nhã, chết rồi cũng không chịu yên, cô định cản tôi sao?"

Vương San San liếc nhìn, cũng không hề sợ hãi, giơ quỷ nến đang bốc cháy hừng hực đi thẳng đến.

Ánh nến màu xanh lục lay lắt, không ngờ cô gái quỷ dị kia lại chậm rãi lui về phía sau, không tiếp tục ngăn cản bọn họ nữa.

Mấy người thở hổn hển, an toàn rời khỏi vùng đất nguy hiểm kia.

Giờ phút này bọn họ đi theo Vương San San đến căn miếu nhỏ kia nghỉ ngơi.

Miếu không lớn, hai bên sườn đều đốt lên từng chiếc đèn dầu, mà ở trên đài cao ở giữa miếu lại đang trung bày một bức tượng màu vàng kim, bức tượng kia có dáng ngoài của một người thanh niên, trên trán có một con mắt, tay cầm trường thương, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ say.

“Buông A Vĩ xuống đi"

Giọng điệu Vương San San lạnh như băng.

Hạ Phong cẩn thận đặt ông cụ Trương trên lưng xuống, nhưng mà sắc mặt của ông cụ Trương vẫn rất tệ, khớp hàm cắn chặt, hô hấp cực kỳ mỏng manh.

“Ba, ba, tỉnh lại.

Trương Văn Văn quỳ gối ở bên cạnh, nước mắt rưng rưng, ông ta cảm thấy trạng thái của ba ông ta càng lúc càng không tốt.

Hạ Phong nói:

“Mau gọi xe cấp cứu, đưa ông cụ đến bệnh viện chữa bệnh, ông cụ đã lớn tuổi rồi, rất nguy hiểm.

“Không được, nơi này có quỷ, xe cứu thương không vào được, cho dù có vào thì cũng sẽ bị lệ quỷ ở bên ngoài giết chết, trừ phi hai người cõng ông ta đi ra từ cửa sau, nhưng mà như thế rất tốt thời gian, A Vĩ chưa chắc cóthể chịu được.

1029 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận