Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3692: Đoạn Kết - Thủ Hộ Thần Dương Gian 12

Các ông bà cụ tụ tập bên nhau trò chuyện, liên tục cảm thán. Mà Dương Gian lại gặp được một người quen trong lễ tang của Trương Vĩ.

Đó cũng là một bà cụ, trông chừng tám mươi tuổi, khí chất rất dịu dàng, chẳng qua tinh thần trông có vẻ không tốt lắm, có cảm giác rất ốm yếu.

Dường như bà cụ cũng thấy Dương Gian, phản ứng đầu tiên của bà ta là có chút kinh ngạc, hình như còn nghi ngờ không biết có phải bản thân đã nhìn lầm rồi không, sau đó được một người trẻ tuổi nâng đỡ, nôn nóng đi về phía bên này.

“Cậu, cậu là, Dương Gian?"

Bà cụ có chút căng thẳng, thử hỏi.

“Là tôi, Mầm Tiểu Thiện, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở lễ tang của Trương Vĩ Dương Gian bình tĩnh gật đầu.

Bà cụ nghe được giọng nói quen thuộc, nước mắt lập tức chảy xuống, bà ta túm lấy cánh tay của Dương Gian:

“Sao bây giờ cậu mới về"

Bà ta liên tục lặp lại những lời này, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.

“Ở thời đại tàn khốc kia, có rất nhiều việc chúng ta không có quyền lựa chọn, đúng không?"

Dương Gian chỉ giải thích như thế.

“Cậu về bao lâu rồi? Sao không đến tìm tôi, đến lúc chết, ba tôi vẫn luôn đợi cậu về"

Mầm Tiểu Thiện vừa rơi nước mắt vừa nhìn Dương Gian nói.

Dương Gian nói:

“Tôi chỉ mới tỉnh lại được vài hôm, vốn là định đi gặp cô, nhưng lại bị một vài chuyện giữ chân, mấy năm qua cô sống thế nào?"

“Còn tạm được, không lo ăn uống, ăn mặc, chỉ có điều không được vui vẻ gì mất"

Mầm Tiểu Thiện rũ mắt, bà nhịn không được lau nước mắt.

Dương Gian nhìn di ảnh của Trương Vĩ ở cách đó không xa nói:

“Trương Vĩ cũng thế, sống cũng không vui vẻ gì. “Nếu như cậu không đi thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.

Mầm Tiểu Thiện nói.

“Nếu như tôi tôi đi, mọi người đều sẽ không có tương lai” Dương Gian nhẹ nhàng thở ài:

“Quyết định lúc đó của tôi không sai, nếu tôi không phong tỏa thời đại linh dị, không biết thế giới này sẽ có bao nhiêu người chết, nếu so với thời đại tuyệt vọng kia thì bây giờ đã coi như kết quả tốt nhất rồi.

“Nhưng cậu về quá muộn, nếu cậu lại về sớm hơn hai mươi năm thì tốt biết bao, cứ nhất định chờ đến bây giờ mới về."

Mầm Tiểu Thiện luôn rất dịu dàng bây giờ cũng rất bực bội, bà dùng bàn tay vô lực lại già nua vỗ lên người Dương Gian, dường như muốn phát tiết cảm xúc khó chịu bao năm qua:

“Bà nội, tim của bà không khỏe, bác sĩ dặn bà không được kích động"

Lúc này, người trẻ tuổi ở bên cạnh mới vội vàng bước lên đỡ lấy Mầm Tiểu Thiện, làm bà bình tĩnh lại.

Dương Gian bình tĩnh nhìn thoáng qua người này.

Sau đó mới nói:

“Yên tâm, sẽ không có việc gì?"

Người trẻ tuổi này có chút kinh ngạc nhìn Dương Gian, không biết giữa hắn và bà nội có mối quan hệ gì, hắn chỉ biết suốt đời này bà nội đều đang chờ một người tên Dương Gian xuất hiện.

Người này là hắn sao? Nhưng vì sao hắn lại trẻ như thế?

Người thanh niên kia quan sát vài lần, không phát hiện ra Dương Gian có điều gì đặc biệt:

“Trước kia Giang Diễm có đưa cho tôi một kiến nghị, để tôi cho mọi người một cơ hội, nếu cô muốn, tôi có thể khiến cô quay trở lại thời còn trẻ, sống lại một đời lần nữa.

Dương Gian mở miệng nói.

Giờ phút này, Mầm Tiểu Thiện đã dừng tay, bà rưng rưng nước mắt mở miệng nói:

“Nhưng A Vĩ đã từ chối, đúng không?"

“Đúng vậy"

Dương Gian nói.

“Đây là chuyện đương nhiên, chúng tôi đã sống xong một đời rồi, quay trở lại thời còn trẻ lần nữa thì còn có thể làm gì đây? Ba mẹ, người thân, bạn bè đều đã mất đi, trên đời này không còn vướng bận gì nữa, đến cả A Vĩ cũng đã mất, vậy tôi còn có gì mà lưu luyến không nỡ buông bỏ nữa chứ?"Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2

Mầm Tiểu Thiện nói xong, lại nhìn về phía Dương Gian “Điều duy nhất làm tôi luôn nhớ nhung chính là muốn gặp lại cậu lần nữa, bây giờ tâm nguyện này đã thỏa mãn, dù ngày nào đó chết đi thì cũng mãn nguyện"

“Cô có thể nghĩ như thế thì tôi cũng yên tâm rồi.

Dương Gian nói.

“Chúng tôi đã sống xong một đời rồi, dù cuộc đời này không hoàn mỹ, nhưng cuối cùng rồi cũng phải mất, nhưng cậu thì sao đây?"

Trong ánh mắt của Mầm Tiểu Thiện rưng rưng nước mắt:

“Cậu phải vượt qua cuộc đời của cậu như thế nào đây? Sau này cậu không còn người nhà, không còn bạn bè, không có ai quen biết cậu, hơn nữa cậu còn sẽ không chết đi"

Nói đến đây, bà lại giơ tay sờ lên lồng ngực lạnh lẽo không có nhịp tim của Dương Gian “Bên trong thân xác có thể sánh bằng với thần minh này đang vây khốn một linh hồn bi thảm.

“Cậu có thể cứu vớt mọi người trên đời, nhưng lại không có cách nào cứu vớt chính mình, người thật sự cần sáu mươi năm kia không phải là chúng tôi, mà là cậu đó.

“Bởi vì trong sáu mươi năm này, chúng tôi không mất đi cậu, mà cậu lại hoàn toàn mất đi chúng tôi. Cậu rõ ràng rất đáng thương, rất đau khổ, nhưng tôi lại không làm được gì cả, tôi không có cách nào giúp cậu.

“Dương Gian, xin lỗi"

1017 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận