Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3303: Hộp May Mắn

“Cho nên nói hiện tại pho tượng kia cũng chỉ là một cái hộp bí ẩn sao?"

Dương Gian nhíu chặt mày.

“Nếu không đụng đến nó, pho tượng của ông Tần vẫn còn có tác dụng làm người khác sợ hãi, nhưng một khi động vào nó lại không tạo ra hiệu quả gì, ngược lại chứng minh ông Tần đã chết, như vậy thì phiền phức to rồi, cho nên vào lúc giáo sư Vương còn sống đã tính toán kỹ lưỡng, không bao giờ chạm vào pho tượng kia.

Tào Duyên Hoa tiếp tục nói nhỏ.

“Ông Tần đã chết còn có tác dụng hơn ông Tần còn sống sao? Tôi có thể hiểu được, nhưng mà ông cũng phải hiểu rõ, nếu tình hình thật sự tệ đến mức không thể nào cứu vãn được nữa, cho dù không đụng đến pho tượng của ông Tần thì pho tượng này cũng đã mất đi tác dụng"

Dương Gian nói.

Tào Duyên Hoa thở dài nói:

“Đúng vậy, nếu tất cả đội trưởng đều liều mạng chết hết mà vẫn không đụng đến pho tượng, như vậy chắc chắn đã xác minh ông Tần bên trong pho tượng đã chết rồi.

“Đến thời khắc đặc biệt nào đó, tôi sẽ đến lấy pho tượng đi, sau đó mở ra xem thử rốt cuộc ông Tần đã chết hay chưa, đến lúc đó là làm ông Tần tỉnh lại liều mạng một lần, hay là thả một con lệ quỷ ra thì phải xem vào vận may của tôi rồi"

Dương Gian bình tĩnh nói, quỷ nhãn của hắn chuyển động, nhìn về phía pho tượng đứng sừng sững trong đại sảnh tổng bộ.

Pho tượng được đúc từ hoàng kim, không có bất cứ linh dị nào có thể thăm dò nó, cho dù có là Dương Gian thì cũng chỉ có thể gõ nát pho tượng ra mới có thể điều tra được tình hình bên trong.

“Cậu muốn làm thế thì tôi cũng không có ý kiến gì.

Tào Duyên Hoa cũng không phản đối, trong lòng hắn biết rất rõ, nếu đến thời khắc phải liều mạng thì thủ đoạn gì cũng đều phải lấy ra, không thể nào giữ lại bất cứ thứ gì.

“Nếu ông không có ý kiến, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi"

Dương Gian không nói nhiều, hắn đi đến bên cạnh pho tượng để lại một ít linh dị của quỷ hồ, sau đó lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Dương Gian biến mất, hắn vẫn chưa rời khỏi tổng bộ, mà đi vào bên trong nhà kho của tổng bộ.

Bên trong nhà kho bày một đống rương, bên trong đều chứa đựng vật tư tổng bộ gom góp mấy năm nay, hơn nữa có một số vật tư dùng là sẽ ít đi, đã không còn nơi tái tạo Dương Gian tiện tay mở ra một cái rương, bên trong bày từng cây quý nến đỏ rực được xếp ngay ngắn, tuy rằng thứ này có tác dụng rất lớn ở trong các sự kiện linh dị, nhưng mà khi quốc vương và đội trưởng đánh nhau, một cây quỷ nén cũng chỉ có thể chặn lại một đòn tấn công linh dị mà thôi, không có tác dụng quá lớn.

Hắn mở ra một cái rương khác, bên trong rương chính là từng con búp bê vải có hình dạng khác nhau, cực kỳ quái dị.

Tất cả đều là búp bê chết thay, số lượng đã không còn nhiều lắm.

Dương Gian không do dự trực tiếp lấy đi một nửa quỷ nến và búp bê chết thay, nửa còn lại hắn vẫn để lại bên trong kho hàng.

Không phải không muốn lấy đi hết, mà là cũng chỉ có mấy vị đội trưởng có thể sử dụng được mấy thứ này, hơn nữa hắn cũng phải để lại một chút của cải, lỡ như có đánh thua trận thì những người phụ trách khác của tổng bộ cũng còn có vật phẩm linh dị để sử dụng, không đến mức trắng tay.

Nhìn từng vật phẩm linh dị chìm vào bên trong vũng nước, Dương Gian mới dần dần khôi phục tinh thần lại từ trong suy nghĩ.

Hắn biết bản thân cần phải đi rồi.

Dương Gian không ở lại trong kho hàng của tổng bộ quá lâu, lại rời đi.

Lần này hắn lại không chạy đi khắp nơi nữa, mà lượn một vòng xong quay về tiểu khu Quan Giang.

Hắn muốn gặp mẹ của hắn một lần, đồng thời cũng để Giang Diễm và Trương Lệ Cầm ghi chép lại những chuyện xảy ra dạo gần đây, sau đó mới có thể tập trung đánh nhau với người của tổ chức Quốc Vương.

Tuy là buổi sáng.

Nhưng mà một căn biệt thự ven bờ sông thuộc tiểu khu Quan Giang vẫn còn sáng đèn. Dương Gian thấy căn nhà này, không khỏi nhớ lại lúc trước khi vừa mới trở thành ngự quỷ nhân.

Khi đó vì để dành được chút tiền cho mẹ có thể an dưỡng quãng đời còn lại, thật sự là bất chấp tất cả mọi thứ, không ngờ tới bản thân đi từng bước một lại có được thành tựu như ngày hôm nay, mỗi một hành động đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của vô số người. Mang theo chút cảm thán, Dương Gian quay về trong nhà.

“Hiện tại các cô cũng đã biết chuyện của tổ chức Quốc Vương và tổng bộ, tôi mang danh hiệu đội trưởng chấp pháp, có rất nhiều chuyện mặc dù muốn trốn cũng trốn không được, hiện tại người của tổ chức Quốc Vương đã nhìn chằm chằm vào tôi, mặc dù tôi không muốn tham dự vào cũng không có cách nào ngó lơ không đếm xỉa đến"

Bên trong phòng, Dương Gian đứng ở bên giường, nhìn Giang Cảnh ở cách đó không xa, nói ra một chút suy nghĩ trong lòng.

Hai người Trương Lệ Cầm và Giang Diễm phụ trách ghi chép lại tất cả mọi chuyện.

1128 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận