Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3259: Tung Đồng Xu

“Dương Gian lựa chọn mở cuộc họp đội trưởng ở thành phố Đại Đông có lẽ cũng có suy xét đến vấn đề này, dù sao sự kiện quỷ chết đói cũng xuất hiện ở thành phố Đại Đông, nếu như đối phương nhìn thấy sự kiện quỷ chết đói vẫn chưa được giải quyết, rất có khả năng sẽ làm thuyền U Linh cập bến ở thành phố Đại Đông, như vậy dưới tình huống nội ưu ngoại loạn như thế, chúng ta mới có thể bị tổn thất nặng nền.

“Phân tích rất có lý"

Liễu Tam vỗ tay, cảm thấy Lục Chí Văn nói rất đúng.

Những đội trưởng khác cũng lộ ra vẻ đồng ý.

“Anh cảm thấy thành phố nào có khả năng bị nhắm đến nhất.

Hà Nguyệt Liên vẫn chưa từng phát biểu tò mò hỏi.

Vì bên trong những thành phố bị nhắc đến có một thành phố là quê của cô, thành phố Đại Úc.

Lục Chí Văn lắc đầu nói:

“Tôi không rõ, mỗi thành phố đều có khả năng, nếu thật sự để tôi đi đoán thì thành phố có xác suất cao nhất chính là thành phố Đại Đông, nhưng mà đối phương lập ra kế hoạch lớn như thế thì chắc chắn sẽ có chuẩn bị nhiều phương án lựa chọn, một khi nhân viên tình báo của đối phương điều tra được gì đó, tôi tin chắc đối phương chắc chắn sẽ để thuyền U Linh đi đến một thành phố khác ngay"

“Thành phố Đại Hải có Diệp Chân của diễn đàn linh dị, thành phố Đại Đông có những viện binh là chúng ta bảo vệ, tính ra thành phố có sức mạnh linh dị yếu nhất chính là thành phố Đại Úc không có người phụ trách và thành phố Đại Phúc chỉ có một người phụ trách.

Dương Gian lập tức nói:

“Nếu đã vậy, vậy có cần cử một đội trưởng đến hai thành phố này canh chừng không?"

“Không đủ người, ba người Tào Dương, Lý Nhạc Bình và Lâm Bắc phải phụ trách giao dịch, nếu như lại điều đi thêm hai vị đội trưởng nữa, mọi người phân chia ra sẽ rất dễ bị tiêu diệt tận gốc, hơn nữa đội trưởng bị cử đi cũng sẽ gặp nguy hiểm, ít nhất phải có hai đội trưởng hành động cùng nhau mới có thể bảo đảm ơn toàn “Không thể phòng thủ mọi mặt, thay vì đề phòng chu đáo thì còn không bằng đánh cược một lần, vứt bỏ một thành phố, chỉ phụ trách sự an toàn của một thành phố khác, giữa thành phố Đại Phúc và thành phố Đại Úc chỉ có thể phòng thủ một nơi, làm sao chọn đây, tung đồng xu đi?

“Cái này có phải hơi qua loa quá rồi không, sự an toàn của một thành phố lại dùng cách tung đồng xu để quyết định?"

Lý Quân có chút phản đối đề nghị này.

Dương Gian nói:

“Đây mới là công bằng nhất"

“Vương Quốc Cường, ông quăng đi, mặt trước thì đi bảo vệ thành phố Đại Úc.

Sau đó, hắn chỉ định người thường Vương Quốc Cường đến để tung đồng xu.

Vương Quốc Cường hơi thay đổi sắc mặt, nhưng mà vẫn đứng lên khỏi vị trí, đi đến trước bàn họp, đồng thời lấy một đồng xu từ trong túi tiền ra.

“Vương Quốc Cường, anh đi làm bậy theo họ sao?” Lý Quân nhíu mày nói.

“Phương pháp của Dương Gian là đúng, có quá nhiều thành phố muốn phòng thủ, nếu phân tán sức mạnh, làm không khéo sẽ thua hết cả bàn cờ, chúng ta có thể bảo vệ được ba trong số bốn thành phố đã là rất tốt rồi, không thể quá tham lam, lúc cần thiết phải biết lấy hay bỏ.

Giọng điệu Vương Quốc Cường rất kiên quyết, rất đồng ý suy nghĩ này của Dương Gian.

Dương Gian cũng liếc nhìn những đội trưởng khác.

Lúc này những đội trưởng khác đều im lặng, vì họ cũng biết phương pháp của Dương Gian đưa ra là đúng.

Hết cách rồi, họ quá thiếu người.

Lý Quân thấy vậy cũng chỉ có thể nén giận, không nói gì nữa.

Vương Quốc Cường nhanh chóng tung đồng xu.

Tiền xu còn chưa rơi xuống, mọi người cũng đã biết kết quả.

“Mặt trái, bảo vệ thành phố Đại Phúc.

Dương Gian bình tĩnh nói:

“Sau khi cuộc họp chấm dứt, Lý Quân, anh và Liễu Tam cùng nhau đi đến thành phố Đại Phúc.

“Không thành vấn đề"

Liễu Tam nhún vai, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Dương Gian để cho Liễu Tam cùng Lý Quân đi sang đó cũng là vì suy xét đến Liễu Tam rất cẩn thận, hơn nữa còn có thể tiên đoán, có thể phát hiện ra nguy hiểm sớm hơn, dù sao đánh không lại còn có thể chạy, nếu như để Lý Quân đi cùng Hà Ngân Nhi, cô ấy vừa gặp người ta đã không nhịn được nhào lên đánh, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện chạy trốn.

Tuy rằng thành phố Đại Phúc không có đội trưởng, nhưng vẫn có người phụ trách.

Người phụ trách tên là Mã Quân, là một người đàn ông bình thường chừng ba mươi tuổi, sáng đi làm đúng giờ, chiếu đúng giờ tan ca, đi trên đường cũng không có ai nhận ra.

Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là hắn không có năng lực.

Ngược lại, hắn rất tài giỏi, trong thời gian làm việc đã quản lý thành phố Đại Phúc rất tốt, giải quyết thành công rất nhiều sự kiện linh dị, cũng chính là vì không có sự kiện linh dị bùng nổ, mới làm cho thành phố Đại Phúc và Mã Quân không hề có tiếng tăm gì trong giới linh dị, cực kỳ khiêm tốn.

Nếu không phải vì cuộc họp đội trưởng lần này, thành phố Đại Phúc sẽ hoàn toàn không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Ngày hôm nay, Mã Quân vẫn giống như bình thường, vào văn phòng của mình ngồi xuống, hắn không nhanh không chậm pha một ly trà nóng, sau đó ngồi làm việc suốt một ngày, chỉ chờ vừa đến năm giờ chiều là lập tức dọn dẹp đồ đạc tan ca về nhà.

Nếu thành phố Đại Phúc có việc, hắn sẽ đi làm việc, nếu không có việc gì thì Mã Quân sẽ uống trà, đọc tin tức, coi phim truyền hình.

1153 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận