Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3339: Căn Phòng Thứ Hai

“Tôi coi cậu vừa là kẻ địch vừa là đồng bọn mới mời cậu đến vườn Phúc Thọ, tôi còn không cho phép những người khác đi vào đâu, đó chính là một vườn bảo tàng, mà Diệp mỗ tôi chính là người đi đào kho báu, hiếm lắm tôi mới lấy ra chia sẻ với cậu, vậy mà cậu còn không biết ơn, thật sự quá làm tôi thất vọng rồi.

Diệp Chân lắc đầu, không khỏi cảm thán.

“Mỗi ngày anh đều vào vườn Phúc Thọ tìm kho báu sao?"

Dương Gian nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.

Diệp Chân nói:

“Cũng không phải là mỗi ngày đều đi, một tuần có ba bốn ngày ở chỗ đó tìm kho báu.

Lúc này Dương Gian cũng không biết phải nói như thế nào. Cũng may là Diệp Chân thật sự có quỷ chết thay, có thể không cần sợ chết, có vô số cơ hội để thử lỗi, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ đào ra lệ quỷ khủng bố sẽ giết chết chính mình, nếu đổi thành các ngự quỷ nhân khác, đối mặt với bãi tha ma vườn Phúc Thọ kia, chỉ sợ chết cũng không biết vì sao mình lại chết.

Nhưng mà đây cũng là ưu thế của Diệp Chân, không thể hâm mộ được.

“Được rồi, đi thôi"

Dương Gian không muốn nói cái gì nữa, hắn xoay người đi đến căn phòng thứ hai.

Căn phòng thứ hai đang mở cửa, bên trong cũng đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, nhưng mà thông qua một ít phương tiện có thể nhìn ra được hình như nơi này lúc trước đã từng có người ở, bởi vì Dương Gian nhìn thấy trong phòng có giường đềm, chén trà linh tinh, các vật phẩm thường dùng hằng ngay này cho thấy ngay từ đầu con thuyền này cũng không phải là thuyền U Linh, lúc trước có lẽ cũng chỉ là một con thuyền bình thường, cũng có thủy thủ đoàn sinh hoạt ở bên trong, chỉ là không biết cuối cùng vì cái gì lại bị linh dị ký tồn, mới trở thành một con thuyền U Linh.

Dương Gian nghiêm túc nhìn thoáng qua, cuối cùng ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn thấy một thứ gì đó vứt trên giường đệm, là một cái chén sứ Thanh Hoa có kiểu dáng rất cũ kỹ, nhưng lại vô cùng mới, cái chén sứ kia đặt ở chỗ nào cũng có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

“Đây không phải là một cái chén, mà là một con quỷ, đặc tính của thuyền U Linh hạn chế lệ quỷ, làm rất nhiều lệ quỷ rơi vào ngủ sau, cái chén này chính là thứ lệ quỷ ký tồn, chỉ là mình và Diệp Chân đều chưa kích hoạt quy luật giết người của lệ quỷ, cho nên con quỷ này mới không xuất hiện ra Trong lòng Dương Gian lập tức đưa ra phán đoán.

“Nhưng mà nơi này không có bánh lái, phải đến phòng tiếp theo tìm tiếp.

Hắn đứng ở cửa quan sát một lúc không phát hiện được gì, muốn xoay người rời đi.

“Như vậy là đi? Không đi vào xem sao?"

Diệp Chân thật sự có chút buồn bực, hắn là loại người có tài nên cũng rất can đảm, muốn đi vào căn phòng thứ hai này.

Sau khi bước vào phòng, Diệp Chân nâng chân lên đá đá khắp nơi, giống như cướp đi vào thôn, không thèm kiêng dè điều gì:

“Không nghiêm túc lục lọi thì làm sao có thể tìm được cái bánh lái mất tích kia chứ, Dương Vô Địch, tuy rằng cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng mà nếu bàn về việc động não, nói thật cậu không sánh bằng Diệp mỗ tôi” Trong lúc nói chuyện, Diệp Chân trực tiếp xốc lên giường đệm không biết đã để ở đó bao nhiêu năm, muốn xem thử bên trong có thứ gì hay không, kết quả không phát hiện ra được bất cứ thứ gì, ngược lại làm cho cái chén sứ Thanh Hoa đặt trên giường đệm bị rơi xuống dưới đất.

Diệp Chân đương nhiên cũng nhìn thấy cái chén sứ kia, tiện tay nhặt lên: “Tôi không có hứng thú với cái chén bể này, cậu có thích không? Tôi có thể tặng cho cậu"

“Không cần, cái này không phải thứ sạch sẽ gì, tốt nhất đừng có đụng lung tung, cũng đừng mang theo bên người, tốt nhất trong khoảng thời gian này đừng có gây chuyện. Dương Gian nhìn chằm chằm vào cái chén sứ trong tay Diệp Chân.

“Diệp mỗ tôi không gây chuyện, cũng không sợ chuyện gì, nếu cái thứ này dám trêu chọc tôi, tôi trực tiếp đập bể nó"

Diệp Chân nói xong tiện tay quăng cái chén sứ đi.

Chén sứ rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh trong trẻo, nhưng mà cái chén sứ nhìn có vẻ vô cùng mảnh mai kia lại không hề vỡ vụn, bởi vì có sức mạnh linh dị ký tồn ở bên trên, làm cho chén sứ này có được một số đặc tính vượt khỏi phạm trù hiểu biết.

Dương Gian thấy thế trong lòng lập tức cảm thấy dựa vào loại tính cách Diệp Chân, nếu không phải khống chế được người chết thay, chỉ sợ đã chết từ lâu, hoàn toàn không có khả năng sống được đến bây giờ.

Lắc đầu, hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong khoang thuyền, tìm kiếm căn phòng thứ ba.

Mà ngay lúc Diệp Chân vừa mới bước chân ra khỏi căn phòng này. Lúc này, cái chén sứ vốn đang chổng ngược vì bị rơi xuống đất không ngờ lại từ từ nâng lên, lộ ra một khe hơn mà xuyên thấu qua khe hở kia, một đôi mắt xám xịt lộ ra ngoài, lúc này nó đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang dần đi xa của Diệp Chân, hình như muốn vĩnh viễn nhớ kỹ người này.

Nhưng mà không bao lâu sau, cái chén sứ vừa mới nâng lên kia lại một lần nữa khép lại, linh dị của thuyền U Linh ảnh hưởng đến lệ quỷ, làm lệ quỷ không có cách nào hoạt động tự do, chỉ có thể xuất hiện trong thời gian ngắn.

1117 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận