Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3425: Cứng Đầu

Chỉ là mấy thứ này đối với Người Truyền Giáo mà nói đều chỉ là vấn đề nhỏ, thứ đáng sợ thật sự chính là Dương Gian lại thừa dịp này xông đến tấn công, cũng giống hệt như lúc nãy, hắn không thể cản lại được, tay chân lại bị chặt ra làm hai.

Mà đây chỉ mới là một lần dò xét, còn chưa ra đòn sát thủ, nhưng mà lần này...

“Ngăn hắn lại, đừng để hắn đến gần.

Người Truyền Giáo vừa sợ vừa sốt ruột, cầu cứu Song Sinh.

Mà hắn vừa mới dứt lời, Song Sinh lập tức nắm tay nhau xuất hiện ở trước người Người Truyền Giáo một cách quỷ dị, giống như một bức tường thịt người muốn cản mối nguy hiểm lại.

Nhưng mà ngay sau đó.

Quỷ ảnh màu đen không biết từ nơi nào kéo dài đến nơi này, trực tiếp bao phủ lấy mặt đất, lúc này tất cả môi giới đều bị kích hoạt, kể cả Người Truyền Giáo, cũng bao gồm luôn thiếu nữ Song Sinh này.

Môi giới vừa xuất hiện, Dương Gian đã chém dao bổ củi xuống.

Gần như chỉ trong nháy mắt, thiếu nữ Song Sinh kia đột nhiên cương cứng tại chỗ, trên cổ hai cô xuất hiện miệng vết thương màu đỏ tươi, sau đó vết thương này nứt ra, lộ ra máu thịt màu đỏ tươi, sau đó máu thịt bị lật lên, hai cái đầu bất lực rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.

“Cái gì?"

Hai mắt Người Truyền Giáo ngưng lại.

“Anh có rảnh thì đi mà quan tâm bản thân mình đi Giọng nói lạnh như băng của Dương Gian lại quanh quẩn.

Còn chưa nói xong, Người Truyền Giáo cũng ý thức được bản thân xuất hiện dị thường, hắn theo bản năng ôm chặt cổ của mình, nhưng mà máu tươi lại phun ra như suối, không có cách nào cản được, máu từ kẽ ngón tay nhỏ giọt ra ngoài, hiển nhiên thiếu nữ Song Sinh cũng không thể chặn lại được toàn bộ đòn tấn công linh dị. Hoặc là nói đòn tấn công linh dị của Dương Gian không thể bị chặn lại.

“Nếu như đi không được, vậy thì liều mạng ở đây vậy"

Giờ phút này, Người Truyền Giáo hoảng sợ cảm nhận được cơ thể của hắn đang nhanh chóng mất đi tri giác, hơn nữa miệng vết thương trên cổ không có cách nào lành lại được.

Giống như có một lớp nguyền rủa không nhìn thấy được quấy nhiễu tất cả mọi thứ, ngăn cản không có hắn khôi phục.

Lúc này hắn lại không dám phong ấn bản thân được nữa, nếu không làm liên tục nhiều lần như thế thì ý thức của hắn sẽ biến mất, hơn nữa hắn cũng không chịu được đòn tấn công linh dị liên tục của Dương Gian, cho nên thay vì bị giết chết ở nơi này, còn không bằng liều chết chống cự đánh trả, có lẽ làm thế sẽ còn được một chút cơ hội, dù sao Dương Gian chỉ một mình.

Dưới tình huống không có hi vọng bỏ trốn, Người Truyền Giáo quyết định chọn liều mạng.

Miệng của hắn đột nhiên to ra, giống như bị xé rách, trong cổ họng của hắn phát ra âm thanh quái dị như tiếng của cái chết, âm thanh kia giống như tiếng quỷ kêu rên, làm người ta nghe mà sởn tóc gáy, hơn nữa âm thanh này vừa xuất hiện, ánh lửa ở xung quanh lập tức bị dập tắt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Đồng thời lúc này, quyển sách cũ xưa trên tay Người Truyền Giáo cũng bắt đầu nhanh chóng hư thối, hết tờ này đến tờ khác lần lượt lụi tàn.

Nhưng mà theo cuốn sách dày cộm kia hư thối, phong hóa, linh dị đáng sợ nào đó bị phong ấn bên trong trang sách cũng bị thả ra ngoài.

Từng bóng người đáng sợ lần lượt xuất hiện ở bên cạnh Người Truyền Giáo.

“Muốn liều mạng sao? Nhưng mà bây giờ liều mạng có ích lợi gì chứ"

Dương Gian đột nhiên mở quỷ nhãn, ánh sáng đỏ bao phủ, trực tiếp mở ra quỷ vực tầng sáu.

Bị quỷ vực tầng này bao trùm, cho dù có là lệ quỷ thì cũng sẽ bị khựng lại trong chốc lát, mà hiện tại rất nhiều quỷ nhãn của hắn đã chết máy, hoàn toàn có thể duy trì quỷ vực tầng sáu trong thời gian dài, cho nên dưới tình huống quỷ nhãn không bị phong tỏa, đối phương không có cách nào vượt qua sức ảnh hưởng của tầng quỷ vực này, tấn công đánh bại Dương Gian được.

Cho nên liều mạng chỉ là một hành vi vô ý nghĩa.

Ánh sáng màu đỏ tươi bao phủ, nuốt trọn Người Truyền Giáo.

Mà ngay khoảnh khắc ánh sáng đỏ kia cắn nuốt hết tất cả mọi thứ, một cây đinh quan tài rỉ sét đột ngột xuất hiện, cắm thẳng vào trên trán Người Truyền Giáo, xuyên thẳng qua người hắn.

Người Truyền Giáo lập tức ngẩn ra, trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó tin.

Ngay sau đó, ánh sáng đỏ biến mất, đầu của Người Truyền Giáo cũng biến mất theo.

Dương Gian xách đầu của Người Truyền Giáo, dõi mắt nhìn ra phía sau.

Giờ phút này, Song Sinh vừa mới bị hắn tách rời đã khôi phục trở lại, hiện tại đang đứng ở phía sau lưng hắn, nhìn chằm chằm vào hắn một cách quỷ dị, giống như đòn tấn công bằng dao bổ củi lúc nãy không có tác dụng gì với Song Sinh cả.

“Xong, giải quyết xong Người Truyền Giáo rồi?

Vương Sát Linh thấy Dương Gian giải quyết cuộc chiến đấu trong nháy mắt, hơn nữa còn xách theo đầu của Người Truyền Giáo, lập tức không kiềm lòng được khen ngợi.

Hiện tại hắn đã lấy lại được giọng nói, bởi vì lúc nãy khi Người Truyền Giáo liều mạng đã hoàn toàn thả ra tất cả linh dị bị phong ấn bên trong cuốn sách cũ kia, đương nhiên cũng bao gồm luôn giọng nói của hắn.

“Hắn còn chưa chết, tên này là dị loại, chỉ mới bị tôi dùng đinh quan tài giam giữ lại mà thôi.

Dương Gian thuận miệng nói:

“Hiện tại phải đối phó với một người khác.

1153 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận