Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3337: Bất Thường

Hình như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng mà khi Dương Gian đi ngang qua, hắn lập tức nghiêm mặt lại, hắn hì xuyên qua vũng nước đọng đang gợn sóng kia nhìn thấy một cảnh không thể nào tưởng tượng được, bên trong giọt nước đang phản chiếu lại bóng dáng của Diệp Chân, vị trí bóng người trong ảnh phản chiếu của vũng nước cũng tương tự như vị trí hiện tại của Diệp Chân ở hiện thực, nhưng rồi lại có một chút khác biệt.

Trong hiện thực, Diệp Chân đang đi dọc về phía trước hành lang, mà hình ảnh phản chiếu bên trong vũng nước kia, Diệp Chân lại đang lui ra sau, hai bên đang cách nhau chừng sáu bảy mét.

Dương Gian cũng không có cách nào hiểu được loại hiện tượng linh dị này, chỉ có thể lưu ý chi tiết này, sau đó lướt qua vũng nước, tiếp tục đi tới.

Dọc theo đường đi cũng coi như bình yên không có việc gì.

Sau đó, hai người họ đi đến phòng điều khiển.

Bên trong phòng điều khiển tối om, chỉ có mấy cái ghế dựa đã vỡ vụn tàn tạ, mà cái bàn điều khiển kia đã bị vứt đi từ lâu, nếu muốn thông qua cái thứ này để điều khiển thuyền U Linh thì chẳng khác nào đang nằm mơ giữa ban ngày.

“Hình như chúng ta uổng công rồi.

Diệp Chân đi vào phòng điều khiển, hắn đá bay cái ghế mục nát kia, gõ gõ lên bàn điều khiển, nó không có chút phản ứng gì, có vẻ rất thất vọng.

Dương Gian đang quan sát, hai mắt dừng lại ở một nơi nào đó trên màn hình điều khiển:

“Theo lý thuyết, chỗ đó sẽ có một cái bánh lái, tuy rằng bàn điều khiển đã bị bỏ hoang từ lâu, không thể sử dụng, nhưng mà tất cả thiết bị cơ sở đều đầy đủ, không thiếu bất cứ linh kiện nào, thứ bị thiếu duy nhất chính là bánh lái, có lẽ bánh lái chính là linh kiện quan trọng dùng để điều khiển thuyền U Linh, nhưng hiện tại lại không tìm thấy bánh lái.

“Quỷ sẽ không bao giờ lấy bánh lái đi, tôi đoán là bị ai đó lấy đi rồi, có lẽ đang giấu ở chỗ nào đó trên thuyền U Linh này thôi.

“Vậy sao?"

Diệp Chân vuốt cằm, tự hỏi:

“Dựa theo phán đoán của Diệp mỗ tôi, hơn năm mươi phần trăm là bánh lái đang được đặt ở trên thuyền, xác suất nó bị đem đi khỏi thuyền U Linh là không quá cao, dù sao cái thứ kia phải ở trên thuyền mới có tác dụng, đem đi rồi sau này lại phải nghĩ cách đem nó trở về, rất phiền phức, nếu tôi là gười đó, chắc chắn sẽ giấu bánh lái ở một nơi chỉ có một mình tôi biết.

“Cũng có lúc anh biết suy nghĩ và phán đoán sao?"

Dương Gian có chút kinh ngạc.

Diệp Chân hừ lạnh:

“Diệp mỗ tôi vừa có tài vừa có trí, không phải là loại có tiếng mà không có miếng, chỉ là bình thường toàn gặp được đối thủ quá yếu kém, vốn cũng không chịu được mấy hiệp của tôi, cho nên người thông minh như Diệp mỗ tôi mới lười đi suy nghĩ, dù sao ai rảnh đâu mà suy nghĩ tính kế cả ngày chỉ để đối phó với một kẻ yếu, đám một phát cho nằm sấp xuống là được rồi.

“Vậy anh cảm thấy bánh lái có khả năng sẽ được giấu ở đâu?"

Dương Gian tiếp tục hỏi.

Diệp Chân nhìn trái nhìn phải, sau đó duỗi tay chỉ:

“Có lẽ là ở trong một căn phòng nào đó trên khoang thuyền, nguy hiểm và cơ hội luôn tồn tại song song, nếu như tôi giấu đồ thì chắc chắn sẽ giấu ở đó.

Dương Gian nhìn theo hướng ngón tay kia chỉ.

Đó là một lối đi nhỏ tối om nhìn không thấy điểm cuối, dọc theo lối đi nhỏ kia có thể nhìn thấy một ít cửa phòng đang mở rộng, có một chút phòng là bị vứt đi, một vài căn phòng là hoàn không bị hư hao gì, nhưng lại ở trong trạng thái đóng cửa, thậm chí hắn cũng thấy trong những căn phòng kia sáng đèn, có ánh đèn hắt ra ngoài. Hình như hắn đã nhìn thấy cảnh này, giống như đã quay về khách sạn Caesar đáng sợ kia.

Nhưng mà con thuyền U Linh này lại càng nguy hiểm hơn, bởi vì tổ chức Quốc Vương đã làm cho quỷ lấp đầy toàn bộ con thuyền, nếu như thuyền U Linh không có điểm đặc biệt kia, hiện tại không biết Dương Gian và Diệp Chân đã bị lệ quỷ tấn công bao nhiêu lần.

“Đi sâu vào khoang thuyền này quá nguy hiểm, bánh lái chắc chắn sẽ không giấu ở chỗ quá sâu, ở vị trí khá gần cửa ra, dù sao cũng sẽ quá năm căn phòng, hơn nữa căn phòng giấu bánh lái chắc chắn sẽ an toàn, không thể nào có quỷ, nhưng mà bên cạnh phòng có quỷ, căn phòng nào là căn phòng bình thường thì còn cần chúng ta nghiên cứu tìm Dương Gian nhìn chằm chằm cái hành lang tối om kia nói.

“Mới có năm căn phòng, chuyện này dễ thôi, kiếm từng cái một là được.

Diệp Chân vừa nói, vừa đi về phía hành lang kia.

Hành lang trên khoang thuyền rất hẹp hòi, chật chội, hơn nữa xung quanh còn tối om, làm người ta cảm giác có một loại cảm giác khó mà nói thành lời, hơn nữa vừa tiến vào, nhiệt độ xung quanh hình như cũng hạ thấp xuống, khí tức âm lãnh cùng với mùi hôi thối ập thẳng vào mặt, giống như muốn bài xích hai người sống là họ đi ra ngoài.

Đây không phải nơi mà người sống có thể đặt chân đến.

Dương Gian gần như chỉ mới bước đến căn phòng đầu tiên trên hành lang đã cảm giác được một cảm giác kinh khủng khó hiểu, giống như mỗi khi bước ra một bước đều sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Mục tiêu của họ cách lối ra cực gần, còn chưa đi sâu vào bên trong khoang thuyền, điều này làm cho áp lực nhẹ đi rất nhiều.

Dù sao nếu như có nguy hiểm gì thì cũng có thể rút lui khỏi khoang thuyền kịp lúc, không đến mức bị nhốt chết ở bên trong.

1126 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận