Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3204: Xảy Ra Chuyện

“Lần này là về thế giới hiện thực, có thể xuống xe rồi."

Dương Gian mở cửa xuống xe ra, lúc này trên xe buýt không có quỷ, chỉ có hắn, Hồng tỷ và ngự quỷ nhân duy nhất may mắn còn sống sót.

"Đúng vậy, phải xuống xe rồi, vốn đang định tìm về mấy người bạn khi xưa, hiện tại xem ra sau này tôi chỉ có thể mãi lẻ loi một mình, nghĩ thôi đã cảm thấy quá thê thảm."

Hồng tỷ đứng dậy, lười nhác vươn vai, sau đó từ từ đi xuống xe.

Dương Gian không để ý đến lời cô nói, cũng xuống xe.

Nhưng mà trước khi xuống xe hắn còn nhìn thoáng qua tên ngự quỷ nhân sợ hãi rụt rè ngồi trong góc.

"Cậu xuống trước đi, cậu xuống trước đi, tôi còn muốn ở lại trên xe một đoạn thời gian”.

Ngự quỷ nhân may mắn còn sống sóng cười nịnh nói.

Hắn làm sao dám xuống xe chứ, lỡ như bước chân trái tiếp đất trước, bị Dương Gian chém chết thì biết làm sao đây? Huống chi thời gian hắn ngồi trên xe vẫn chưa lâu, vẫn chưa giải quyết vấn đề linh dị khôi phục, còn cần ngồi xe buýt một đoạn thời gian nữa.

Nhưng mà chỉ cần Dương Gian và Hồng tỷ rời khỏi chiếc xe buýt này, như vậy hắn vẫn có lòng tin sống sót, bởi vì hiện tại trên xe buýt chỉ có mỗi một con quỷ ở trên ghế lái, toàn bộ thùng xe trống rỗng chỉ có một mình hắn, trong khoảng thời gian ngắn là không cần lo lắng xảy ra tình huống thùng xe đầy.

"Tôi không quan tâm anh sẽ tìm đường sống như thế nào, chỉ là đừng làm loạn, nếu không chúng ta sẽ lại gặp nhau"

Dương Gian không để ý tên ngự quỷ nhân này, nói xong những lời này rồi nhanh chóng xuống xe.

Không bao lâu sau.

Xe buýt linh dị lại khởi động lại lần nữa, đóng cửa lại, tiếp tục chạy về phía trước, không đi được bao xa thì chiếc xe buýt này đã biến mất khỏi tầm mắt, bắt đầu một cuộc hành trình mới.

"Hồng tỷ cũng đi rồi sao?"

Dương Gian nhìn trái nhìn phải, không phát hiện ra bóng dáng của Hồng tỷ, hiển nhiên vừa rồi sau khi xuống xe cô đã lập tức rời đi.

"Một khi đã như vậy thì mình cũng về thành phố Đại Xương thôi."

Dưới chân hắn xuất hiện vũng nước đọng, cơ thể nhanh chóng chìm nghỉm vào bên trong, trực tiếp lợi dụng quỷ hồ dời đi vị trí quay về tiểu khu Quan Giang của thành phố Đại Xương.

Nhưng mà lần này làm tài xế cho Hồng tỷ cũng rất nhanh, hiện tại chỉ mới hơn mười giờ rưỡi, từ đầu đến cuối chỉ tốn hơn một tiếng đồng hồ, nếu không phải bận xử lý năm tên người dân quốc kia, có lẽ thời gian sẽ lại càng ngắn hơn.

Nhưng mà mới bước ra khỏi bể bơi trong nhà, Dương Gian nhìn thoáng qua điện thoại lại phát hiện bên trong điện thoại có vài tin nhắn, có do Lưu Tiểu Vũ gửi, cũng đó đồng đội Lý Dương gửi, còn có do Trương Lệ Cầm gửi.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Hắn nhíu mày, cảm giác được đã xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ không có nhiều người liên tục liên lạc với hắn như thế, bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì không thể tùy tiện liên lạc với hắn.

Nhưng mà trong tin nhắn lại không nói rõ có chuyện gì, chỉ là nói sau khi Dương Gian nhận được tin nhắn xong, nếu có rảnh thì đến phòng họp của cao ốc Thượng Thông để họp.

"Đến giờ này mà mấy người Giang Diễm, Trương Lệ Cầm còn chưa về nhà, hơn phân nữa là đang ở lại công ty tăng ca rồi."

Lúc này Dương Gian mở quỷ nhãn ra, nhìn về phía cao ốc Thương Thông, sau đó bước về phía trước một bước, bóng dáng của hắn lập tức biến mất ngay tại chỗ.

So với quỷ hồ thì hắn vẫn quen dùng quỷ nhãn để lên đường hơn, dù sao thì không cần lần nào đi cũng làm cơ thể có ướt nhẹp như thế.

Cùng lúc đó.

Trong phòng họp ở tầng cao nhất của cao ốc Thượng Thông.

Bây giờ đã là mười giờ bốn mươi phút tối, nhưng nơi đây vẫn đèn được sáng trưng.

Lúc này, mấy người tương đối quan trọng như Lưu Tiểu Vũ, Giang Diễm, Trương Lệ Cẩm, Lý Dương đều ngồi trên ghế sofa không nói một lời, dường như đang chờ đợi gì đó.

"Đã gửi tin nhắn, nếu đội trưởng nhận được thì chắc chắn sẽ đến, hiện tại vẫn chưa xuất hiện cũng có nghĩa là đội trưởng đang xử lý chuyện khác, có lẽ có liên quan đến Hồng tỷ mà Giang Diễm nói lúc trước, người kia đúng là rất thần bí và đặc biệt."

Lý Dương dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

Lưu Tiểu Vũ có chút áy náy nói: “Xin lỗi, gọi hai cô đến đây, vốn hai cô đã có thể tan ca về nhà nghỉ ngơi rồi, hiện tại lại phải ở lại đây tăng ca thức đêm với chúng tôi."

“Không sao, đều là vì công việc mà, tôi có thể thông cảm."

Giang Diễm nói.

"Đều làm việc cho Dương Tổng, có vất vả gì đầu chứ."

Trương Lệ Cầm cười nói.

Chợt.

Lý Dương cảm giác được cái gì, lập tức quay đầu nhìn ra sau.

Không biết từ khi nào, Dương Gian đã đột nhiên xuất hiện ở văn phòng, lúc này mặt hắn lạnh tanh bước đến: “Sao trễ thế này rồi mà còn không nghỉ ngơi, ngược lại còn chạy đến công ty tăng ca nữa, đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói với tôi là bên tổng bộ có chuyện gì đó nha."

“Đội trưởng, cậu đoán đúng rồi, chính là chuyện bên tổng bộ, để Lưu Tiểu Vũ nói cho cậu đi, cấp bậc của tôi vẫn chưa đủ cao, chưa thể biết được nội dung cụ thể."

Lý Dương nói.

Dương Gian đã đi đến, ngồi xuống ghế sofa, sau đó liếc mắt nhìn ra hiệu: “Đi rót cho tôi ly nước, tôi vừa mới xử lý xong chuyện bên tôi, hiện tại có rất nhiều thời gian để nghe mọi người từ từ nói."

Trương Lệ Cầm cong môi cười, lập tức đứng dậy đi đến quầy bar: “Tôi cũng muốn nghe, cậu không ngại chứ? Giang Diễm đến gần, cô dán sát vào bên cạnh Dương Gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận