Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3424: Phong Ấn

“Chết tiệt"

Người Truyền Giáo nhìn thân thể tàn khuyết của mình, vừa sợ vừa giận, lúc này đang điên cuồng lật quyển sách cũ kỹ trong tay.

Đợi đến khi lật đến một trang sách, quyển sách kia mới dừng lại.

Trang giấy mà quyển sách dừng lại có một bức tranh, bức tranh kia vẽ chính Người Truyền Giáo.

Ngay sau đó.

Người Truyền Giáo bên trong bức tranh đã thay đổi, Người Truyền Giáo vốn còn đang lành lặn hiện tại không hiểu sao lại mất đi một cánh tay, sau đó thân thể lại bị gãy làm đôi, trên làn da cũng xuất hiện dấu vết bị bỏng.

Mấy thứ này đều là các đòn tấn công linh dị mà Người Truyền Giáo đã phải chịu đựng ở trong hiện thực. Nhưng mà hiện tại những thứ này lại xuất hiện bên trong bức tranh vẽ.

Chỉ là sau khi Người Truyền Giáo bên trong bức tranh bị thương, Người Truyền Giáo ở bên ngoài hiện thực lại khôi phục lại trong một hai giây ngắn ngủi.

Giống như tất cả vết thương đều bị dời vào bên trong bức tranh, hình như cũng giống như kẻ chết thay của Diệp Chân.

Nhưng mà đây cũng không phải là linh dị của kẻ chết thay, bởi vì sau khi làm xong những chuyện này, Người Truyền Giáo rõ ràng xuất hiện một ít thay đổi, hình như ý thức của hắn đã biến mất đi một ít, đồng thời cũng trở nên càng thêm lạnh nhạt, cơ thể cũng trở nên cực lỳ lạnh lẽo, không còn giống như người sống nữa, càng giống lệ quỷ hơn.

“Thì ra là thế, phong ấn một phần bản thân và vết thương lại sao? Nhưng mà lại không thể sử dụng quá nhiều lần, bởi vì vừa khôi phục lại vết thương đồng thời cũng sẽ mất đi một phần bản thân, mãi đến cuối cùng bản thân sẽ trở thành lệ quỷ"

Dương Gian hơi đảo mắt, phát hiện ra được tệ đoan của sức mạnh linh dị của Người Truyền Giáo.

Giờ phút này, vẻ mặt Người Truyền Giáo chết lặng, mặt không có chút biểu tình nào nhìn chằm chằm vào DươngGian, trong lòng tràn ngập kiêng dè. Hắn biết hiện tại đã không có cách nào xử lý Vương Sát Linh được nữa, cho nên chuyện cần làm nhất ngay lúc này chính là nhanh chóng rút lui chạy trốn, không thể bị cuốn lấy, nếu không hôm nay sẽ có thêm quốc vương chết đi.

Cho nên Người Truyền Giáo không hề có ý định đối kháng với Dương Gian, chỉ muốn nhân cơ hội rời đi.

Nhưng hình như hiện thực sẽ không diễn ra như những gì hắn muốn, nếu Dương Gian đã nhắm đến hắn thì làm sao có thể để hắn chạy trốn một cách dễ dàng được, nếu có thể giải quyết Người Truyền Giáo ở nơi này, vậy chắc chắn là một chuyện cực kỳ tốt.

Giờ phút này Dương Gian cũng đã chú ý đến tên quốc vương thứ hai Đó là hai thiếu nữ Song Sinh.

Thay vì nói là thiếu nữ, còn không bằng nói là hai con búp bê giống hệt nhau, bởi vì cho dù là làn da trắng bệch hay là con mắt đen láy to tròn kia thì nhìn kiểu nào cũng không giống như người sống.

Tuy rằng vẻ ngoài là thiếu nữ, nhưng mà có thể được xưng là quốc vương trong tổ chức Quốc Vương thì chắc chắn không phải dạng vừa.

“Lúc trước chưa từng đánh nhau với người này, không hề biết gì về tin tình báo của cô ta.

Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.

Giờ phút này, hình như Vương Sát Linh đang bị thương đã nhận ra suy nghĩ của Dương Gian, hắn nhắc nhở nói: “Dương Gian, giết Người Truyền Giáo trước đi, cặp Song Sinh này rất khó chơi, không đáng lãng phí thời gian với bọn họ, lúc đầu tôi cũng vì chuyện này mà lỡ mất cơ hội giết chết những người khác, cậu đừng phạm phải sai lầm giống như tôi."

“Cậu nói nhảm hơi nhiều rồi đó"

Người Truyền Giáo không muốn Vương Sát Linh nói nữa, hắn nhịn không được muốn ra tay, có lẽ sẽ không giết được Vương Sát Linh, nhưng ít nhất có thể làm hắn ta im lặng một đoạn thời gian.

Hắn lại bắt đầu lật cuốn sách trong tay, lật đến một tờ giấy trắng, bên trên tờ giấy trắng kia nhanh chóng hiện lên dáng vẻ của Vương Sát Linh, nhưng mà lại không hiện lên toàn bộ, chỉ mới hiện lên một cái đầu, hơn nữa cái đầu kia đang há miệng, muốn nói gì đó.

Tranh vẽ vừa mới hoàn thành, giọng nói của Vương Sát Linh lập tức biến mất, giống như đã bị một sức mạnh linh dị vô hình cướp đi mất, không còn cách nào phát ra âm thanh được nữa.

“Ở trước mặt tôi mà còn dám ra tay sao?"

Dương Gian lạnh lùng lại một lần nữa tấn công đến, lúc này hắn không thèm để ý đến sự tồn tại của Song Sinh nữa.

Nếu Vương Sát Linh đã nhắc nhở hắn đừng để ý đến, vậy có nghĩa mức độ uy hiếm của Song Sinh không quá lớn, không cần thiết phải lãng phí thời gian và sức lực đi đề phòng quá nhiều, cho nên hắn muốn giải quyết Người Truyền Giáo này trong thời gian ngắn nhất, gần như chỉ trong nháy mắt.

Quỷ hỏa hung mãnh lại bao phủ lên người Người Truyền Giáo, ánh lửa đáng sợ nóng rực làm cho cơ thể lạnh lẽo của Người Truyền Giáo lập tức đỏ bừng, sau đó cơ thể vừa mới khôi phục của hắn lại bị cháy đen, cơn đau đớn kịch liệt liên tục lan ra khắp cơ thể.

“Chết tiệt, lại là cái thứ này, cậu không thể đổi thứ gì khác mới lạ hơn sao?"

Người Truyền Giáo lập tức nghiến răng nghiến lợi.

Hắn biết Dương Gian thả quỷ hỏa ra không phải là để giết hắn, mà chỉ vì muốn phong tỏa căn phòng này lại, làm hắn không có cách nào chạy trốn.

Tuy rằng thủ đoạn cũ rích, nhưng mà không thể không thừa nhận, tác dụng phong tỏa của quỷ hỏa rất có tác dụng, có thể quấy nhiễu linh dị, thậm chí còn làm cho ngự quỷ nhân không thể sử dụng quỷ vực, hơn nữa sau khi bị quỷ hỏa bao phủ rồi còn không thể ở bên trong ánh lửa quá lâu, nếu không cơ thể sẽ bị đốt cháy, đến lúc đó tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.

1105 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận