Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3627: Quỷ Môn

“Đúng vậy"

Ánh mắt Dương Gian có chút dao động nói:

“Ông không biết sao? Xem ra lần chiêu hồn này chỉ đưa đến linh hồn của ông ở thời kỳ trung niên, lại không có nhũng ký ức sau đó, chuyện này thật sự có chút khó tưởng tượng"

La Văn Tùng híp mắt nói “Tôi không còn nhiều thời gian, sẽ không trả lời một số việc nhỏ không liên quan, nếu cậu đã gọi tôi sau khi chết là quỷ gõ cửa, vậy nhất định là bởi vì tôi du đãng khắp nơi, lang thang không có mục tiêu chỉ biết gõ cửa giết người.

“Xem ra ông còn hiểu rất rõ về tình hình của ông sau khi chết.

Dương Gian nói.

“Đương nhiên, nếu tôi đã chết đi thì nhất định phải tách rời linh dị của bản thân, nhưng mà tôi đã tách rời toàn bộ linh dị trên người, vì sao lại cứ giữ lại linh dị của quỷ gõ cửa chứ?"

La Văn Tùng hỏi.

“Thi đốm, quỷ vực, gõ cửa tất sát, sau khi ông chết đi trên cơ thể có ba loại linh dị chứ không phải một cái.

Dương Gian liếc nhìn ông ta nói.

Giờ phút này La Văn Tùng lại cười híp mắt:

“Có lẽ là bởi vì tôi tách rời còn chưa đủ sạch sẽ, trên thực tế tôi để lại linh dị gõ cửa chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là để gõ vang cánh cửa đặc biệt kia.

“Cửa gì?"

Ánh mắt Dương Gian hơi lóe lên, lập tức bị hấp dẫn.

Quỷ gõ cửa, sau khi chết đi, lệ quỷ khôi phục gõ cửa khắp nơi giết người, không ngờ lại chỉ là vì tìm kiếm và gõ vang lên một cánh cửa sao?

“Một cánh cửa liên kết cả hiện thực và khu linh dị"

La Văn Tùng nói.

Dương Gian nói:

“Quỷ môn?"

Hắn nhớ rõ trong tay Lý Dương có một cánh cửa gỗ màu đỏ cực kỳ cũ kỹ, sau khi mở nó ra sẽ kết nối đến một khu hắc ám không biết tên, người bước vào bên trong sẽ bị lạc đường.

Nhưng nếu như có thể lợi dụng một cách thích hợp thì có thể lợi dụng cánh cửa kia để đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới này.

“Quỷ môn mà cậu nói là cái thứ gì?"

La Văn Tùng hỏi.

Dương Gian vung tay lên, quỷ vực biến ảo, hình dáng của quỷ môn xuất hiện.

La Văn Tùng nhíu mày lại:

“Là cánh cửa này, nhưng lại chưa quá đầy đủ"

“Ông nói cũng như như không"

Dương Gian không chút khách sáo nói.

La Văn Tùng cũng không tức giận, tiếp tục nói:

“Cánh cửa này là cánh cửa của quá khứ, bởi vì nhuộm đẫm một chút linh dị làm có khả năng bị mất khống chế, cho nên bị hóa giải đi, thứ tôi muốn gõ là một cánh cửa mới.

“Cánh cửa kia đang ở bên trong một ngôi nhà được xây dựng từ thời dân quốc, bây giờ không biết ngôi nhà kia có còn ở đó không, tôi biết được địa điểm đại khái"

“Ở đâu?"

Dương Gian hỏi.

“Thành phố Đại Xương"

La Văn Tùng cười tủm tỉm nói.

Thành phố Đại Xương, nhà cổ từ thời dân quốc, một cánh cửa.

Những manh mối này nối liền ở bên nhau, Dương Gian lập tức ý thức được La Văn Tùng đang muốn chỉ đến cái gì.

Đó chẳng phải là cánh cửa được chế tạo bằng vàng thứ ba ở tiểu khu Quan Giang, nơi mà Vương San San đang ở sao?

“Tôi biết chỗ đó, nơi đó bị vàng phòng tỏa, ngăn cách linh dị, ông có gõ cánh cửa kia cũng không có tác dụng gì” Dương Gian nói:

“Quỷ môn là cánh cửa của quá khứ, cửa bằng vàng là cánh cửa của hiện tại, vậy phía sau cửa có cái gì?"

“Đừng nói nhảm, nhang sắp đốt hết rồi.

Cuối cùng hắn còn không quên nhắc nhở thời gian.

La Văn Tùng vẫn cứ không nhanh không chậm mở miệng nói:

“Một con đường, một con đường đi thông đến khu linh dị, cậu có thể khống chế xe buýt linh dị, chắc là đã đi đến thế giới linh dị kia, thế giới linh dị có liên hệ với thế giới hiện thực, cánh cửa kia chính là điểm nối liền giữa hai thế giới.

“Con đường nối liền giữa hiện thực và linh dị?"

Dương Gian nhíu mày.

Chẳng trách cánh cửa thứ ba cần phải dùng vàng để phong ấn.

Chuyện này thì cũng có chút giống với cánh cửa bằng vàng được để lại ở khách sạn Caesar.

La Văn Tùng tiếp tục nói:

“Chắc là cậu quá quen thuộc về quỷ vực rồi, cho dù một quỷ vực có hoàn mỹ đến mức nào thì cũng đều có một cái điểm, một điểm để liên kết với hiện thực, cho nên mới làm cho người ta có cơ hội ra khỏi quỷ vực. “Chúng tôi tìm được cánh cửa đi thông đến thế giới linh dị ở hiện thực, như vậy chẳng khác nào tìm được một điểm để ra khỏi quỷ vực, như vậy vấn đề lại xuất hiện, rốt cuộc thì bên nào mới là quỷ vực, bên nào mới là hiện thực đây? Là lệ quỷ đang ở trong một thế giới quỷ vực cực lớn, hay là chính chúng ta đang sinh sống trong một thế giới quỷ vực cực lớn đây?"

“Lệ quỷ khôi phục có phải có nghĩa là quỷ vực đang mất đi hiệu lực không?"

“Lúc trước người ta thường hay nói âm dương cách biệt sao, nhưng chúng ta lại không phân biệt được nơi nào là âm phủ, nơi nào là dương gian.

“Cậu có thể phân biệt được không?"

La Văn Tùng thở dài thườn thượt, sau đó lại nhìn về phía Dương Gian.

Dương Gian nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:

“Có phân biệt được hay không đã không quan trọng"

“Tôi dự định kết thúc thời đại linh dị này, tôi ở chỗ nào, nơi đó sẽ chính là dương gian"

“Thật là một hậu bối tự tin"

La Văn Tùng cười híp mắt.

Sau đó nụ cười của ông ta đột nhiên cũng lại, cơ thể bắt đầu nhanh chóng tan đi, cuối cùng biến thành một làn khói nhẹ.

Giờ phút này, nhang chiêu hồn đã cháy sạch sẽ, chỉ còn lại chút đốm lửa.

Nhưng La Văn Tùng lại không có chút tiếc nuối nào, tuy rằng ông còn muốn nói chuyện tiếp, nhưng mà như thế cũng đủ rồi.

Có thể yên tâm lên đường...

Suy nghĩ còn sót lại tan rã, mọi hiện tượng linh dị đều biến mất không còn.

1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận