Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3680: Không Thể Dừng Lại

Theo chiếc xe nhanh chóng chạy đi, không biết từ lúc nào, bên ngoài lại xuất hiện một làn sương mù, hơn nữa bọn họ càng lên đường, sương mù cũng dần dần dày đặc hơn, đến cuối cùng tầm nhìn thậm chí còn bị sương mù dày đặc chặn lại, chuyện này làm cho tài xế có kỹ thuật lái xe cực tốt cũng không dám gia tốc nữa, chỉ đành thả chậm tốc độ lại.

“Sao lại thế này, sao tự nhiên đang yên đang lành lại xuất hiện sương mù dày đặc thế?"

Tài xế có chút kinh ngạc nói.

Hắn sống ở thành phố Đại Xương rất nhiều năm, chưa bao giờ gặp được thời tiết quỷ dị như thế này. Hạ Phong nhìn thấy làn sương mù dày đặc thế này, không hiểu sao lại cảm giác có chút không ổn, trong đầu hắn không tự chủ được liên tưởng đến bảy cái quan tài màu đỏ trong tiểu khu Quan Giang, có một cái quan tài trong số đó đã bị công nhân mở ra từ trước, nhưng bên trong lại trống không, không có bất cứ thứ gì.

Có lẽ không phải bên trong cái quan tài đầu tiên không có thứ gì, mà là thứ bên trong đã rời đi từ lâu rồi.

“Chết tiệt"

Đột nhiên, tài xế phanh gấp, chiếc xe đột nhiên dừng lại.

Phía trước, một chiếc xe ô tô đang chớp đèn dừng ở giữa đường, chính nó làm hắn suýt chút nữa đã tông thẳng vào đuôi xe.

“Không sao, không đụng trúng, sương mùa lần này dày đặc thật, xem ra phải đổi đường khác mới được, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa anh đến địa điểm an toàn.

Giờ phút này tài xế lại đánh tay lái, sau đó đổi một hướng đường khác để đi.

Quả nhiên.

Sau khi đổi hướng đi, sương mù không còn dày đặc như thế nữa, nhưng mà tầm nhìn vẫn bị ảnh hưởng một chút.

Đèn dầu sáng lên.

Ánh đèn vàng mờ mờ tỏa ra, bao phủ toàn bộ chiếc ô tô này vào bên trong, đồng thời còn xua tan đi một ít làn sương dày đặc ở xung quanh.

Tài xế phát hiện tầm nhìn tốt hơn một ít, lại tăng tốc lên lần nữa.

Nhưng mà sau khi tiến vào phạm vi nội thành rồi, làn sương mù dày đặc này không có bất cứ dấu hiệu muốn tan đi nào, ngược lại bởi vì sương mù quá dày, trên đường có rất nhiều xe dừng lại, những chiếc xe kia nếu không tông vào đuôi của nhau thì cũng bị tắt máy, nhưng điều kỳ lạ chính là, trong suốt đoạn đường chạy đến đây lại không hề nhìn thấy bất cứ bóng người nào. Điều này thật sự không phù hợp với lẽ thường.

Cho dù tài xế dừng xe lại thì cũng sẽ không đi quá xa, sẽ ở khu vực gần chỗ đậu xe mới đúng.

Khi ô tô chạy ngang qua một chiếc xe đang mở đèn xe, Hạ Phong tò mò nhìn sang.

Hắn phát hiện bên trong chiếc xe ô tô dừng ở ven đường không có một bóng người, cửa xe còn đang mở, bên trên ghế phụ còn đặt một ít món đồ quan trọng, dường như lúc đó tài xế xe rời đi rất vội vàng, thậm chí còn không kịp cầm theo bất cứ thứ gì.

“Đừng nói là có lệ quỷ đó nha."

Hạ Phong không tự chủ được nuốt nước bọt, giờ phút này, tay chân cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.

Hạ Phong nói:

“Cho dù xảy ra tình huống gì thì cũng không thể dừng lại.

“Bây giờ bên ngoài như thế này, tôi cũng không dám dừng lại"

Tài xế cũng không phải người ngu ngốc, bên trong những chiếc xe đã dừng lại kia, tài xế đều mất tích một cách quỷ dị.

Hắn không dám đánh cược, không biết sau khi hắn dừng xe lại rồi có bị mất tích theo giống bọn họ không.

Cho nên lúc này hắn không dám nghĩ nhiều, chỉ cố gắng hết sức tăng tốc độ, xem xem có thể nhanh chóng rời khỏi khu vực tràn đầy sương mù này hay không. Chiếc xe lại chạy được thêm một đoạn đường nữa.

Đột nhiên.

Một bóng người chợt xuất hiện ở giữa con đường lớn phía trước, ngay khu vực bị sương mù dày đặc bao phủ kia, bóng dáng người kia có chút mờ ảo, không thể nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng không cần phải nghi ngờ, đó thật sự là một người.

“Không xong"

Tài xế hoảng sợ định phanh xe lại nhưng đã chậm.

Rầm!

Một tiếng vang lớn vang lên, người đang đứng ở giữa đường bị tông bay ra ngoài.

“Gặp chuyện lớn rồi, hình như tôi tông phải ai đó.

Tài xế có chút hoảng loạn, hắn vội vàng dừng xe sang lề đường, theo bản năng muốn đi xuống xe kiểm tra tình hình.

Hạ Phong lại vươn tay túm hắn lại nói:

“Đừng xuống xe.

“Nghe lời tôi, đừng xuống xe, cũng đừng dừng lại, tiếp tục chạy đi, tôi cảm thấy nơi này rất bất thường, không thể ở lại đây nữa"

Hạ Phong lại tăng lớn âm lượng, sau đó túm chặt lấy tài xế, ngăn cản không cho hắn bước xuống xe.

Tài xế bình tĩnh lại một ít, sau đó nói:

“Vậy tôi gọi điện thoại báo cảnh sát trường hợp đặc biệt trước đã, nếu không tôi chẳng khác nào gây tai nạn lạibỏ trốn, sẽ bị bắt vào tù"

Nhưng mà hắn vừa mới lấy điện thoại ra, cái người bị hắn đâm bay lúc nãy không biết từ lúc nào đã đột nhiên đứng ở trước đầu xe, hơn nữa sương mù ở xung quanh cũng càng lúc càng dày, cho dù ở khoảng cách gần như thế này rồi, vẫn không thể nào nhìn thấy rõ dáng dấp của người kia, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đôi tay mà người kia để lộ ra bên ngoài.

1018 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận