Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3574: Một Cộng Một Bằng Ba

“Trương Tiện Quang?"

Hà Nguyệt Liên lẩm bẩm tự nói một mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện tên của một người.

“Xem ra cô còn chưa tới mức hết thuốc chữa"

Giờ phút này, Dương Gian đứng dậy, sau đó mới nói:

“Trong lúc đánh nhau với tổ chức Quốc Vương, tôi đã thả Trương Tiện Quang ra khỏi thế giới của quỷ mộng, sau khi hắn ta giết vài tên quốc vương thì đã rời khỏi thành phố Đại Hải, từ đó về sau vẫn luôn biến mất không tìm thấy tung tích"

“Cô cảm thấy một người như hắn ta sẽ có toan tính gì cho nửa đời còn lại đây?"

“Kế hoạch chốn đào nguyên của hắn vẫn cứ luôn ở đó, hơn nữa hiện tại đã có đủ điều kiện để thực hành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nếu hiện tại tôi xóa sổ ý thức của cô, vậy chắc chắn là đang dâng tặng cơ hội tuyệt vời cho Trương Tiện Quang, làm hắn thực hiện kế hoạch này, dù sao thì đối với hắn mà nói, có được linh dị quỷ họa đã đạt đến trạng thái cân bằng chính là một món quà vô cùng hiếm có khó tìm"

“Mà cô, Hà Nguyệt Liên, cô chẳng qua chỉ là người bảo quản phần sức mạnh linh dị này mà thôi, chìa khóa chân chính để khống chế phần sức mạnh linh dị này vẫn luôn nằm trong tay của hắn ta, đương nhiên, tôi cũng đã copy trước một cái chìa khóa y hệt như thế.

Dương Gian duỗi tay chỉ vào Hà Nguyệt Liên, mỉm cười.

Hà Nguyệt Liên nghe được lời này, lại lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn Dương Gian.

“Xem ra cô cũng đã ý thức được rồi, cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, biết vì sao sau khi tôi nhìn thấy gương mặt cô thì đã không giết cô nữa không? Nếu cô vẫn không biết thì tôi nhắc nhở cô một chút vậy, một cộng một bằng mấy?"

“Bằng ba"

Hà Nguyệt Liên gần như theo bản năng trả lời ra đáp án này. Nhưng mà cô lại nhanh chóng hoảng sợ phát hiện, câu trả lời này không chính xác.

Bởi vì bên trong trí nhớ của cô, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cung cấp cho cô tin tức rằng một cộng một bằng hai, chứ không phải bằng ba.

Chỉ có một mình cô cứ cảm thấy một cộng một phải bằng ba mới đúng.

“Cô đã biết tôi bóp méo ký ức của cô từ lâu rồi, nhưng mà cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi chỉ bóp méo duy nhất một ký ức, mà những ký ức khác của cô lại không có bất cứ vấn đề gì chứ?"

Dương Gian hỏi. “Không, không thể nào, tôi biết cậu từng bóp méo ký ức của tôi, nhưng mà tôi đã từng làm thí nghiệm, mỗi một lần đều không có bất cứ vấn đề gì?

Hà Nguyệt Liên hốt hoảng bất an nói. Dương Gian cười cười:

“Tôi mới là chủ nhân của chiếc chìa khóa kia, cô cho rằng tôi sẽ để sót lại một sơ hở lớn đến thế à? Nếu như người khác hỏi cô một cộng một, cô sẽ trả lời là hai, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà tôi hỏi thì lại khác, có lẽ trong lòng cô cũng đã đoán được có tai họa ngầm, cho nên cô mới khát khao được nhìn thấy thi thể của tôi, muốn tôi chết, muốn thoát khỏi sức ảnh hưởng của tôi đến thế."

“Nhưng mà mỗi một sức mạnh linh dị đều có cái giá phải trả, cô dựa vào cái gì mà cho rằng một người bình thường như cô lại có thể một bước lên trời, lấy được sức mạnh linh dị có cấp bậc vượt xa phần lớn các vị đội trưởng hả? Dựa vào cái gì mà cảm thấy bản thân cô chính là loại người đặc biệt kia, có thể được tôi tận tâm bồi dưỡng chứ? Lại vì lý do gì khiến cô cảm thấy cô có thể thoát khỏi loại trói buộc này?”

“Đừng coi thường những đội trưởng từng bò từ bên trong đống xác chết ra như chúng tôi, loại người như bọn tôi, chỉ cần phạm phải một sai lầm là đã chết từ lâu rồi, có thể sống sót đến tận bây giờ đều dựa vào cẩn thận”

“Hơn nữa cho dù cô có thoát khỏi trói buộc thì cô phải đối mặt với Trương Tiện Quang như thế nào đây? Hắn ta vẫn luôn cầm vòng cổ đứng ở bên kia cho cô, nếu tôi buông lỏng dây thừng ra, thứ chờ đợi cô cũng chỉ là bị một sợi dây thừng khác trói lại mà thôi”

“Tự do? Nực cười, trong giới linh dị này không có ai là tự do cả, huống chi là cô.

Dương Gian nói, giống như một nhát búa nặng nề đập nát vẻ bề ngoài kiên cường của Hà Nguyệt Liên, thứ còn lại chỉ có hèn mọn và hoảng sợ.

“Thì ra là thế, tôi hiểu rồi, lúc trước trong cuộc họp đội trưởng đề nghị thả Trương Tiện Quang ra là để đề phòng cái cô Hà Nguyệt Liên này sao?"

Giờ phút này, dường như Lý Dương đã hiểu được một vài thứ.

“Chỉ là một loại ngăn cản mà thôi, trong lúc tôi còn sống sẽ do tôi ước thúc, nếu tôi chết, cô ta sẽ bị Trương Tiện Quang trói buộc, ít nhất thì linh dị quỷ họa không thể mất khống chế được.

Dương Gian nói.

Đồng Thiến hỏi:

“Lỡ như Trương Tiện Quang lại thực hiện kế hoạch chốn đào nguyên lần nữa thì sao?”

“Đều đã đến nước này, có lẽ để hắn thực hiện kế hoạch chốn đào nguyên cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hắn vẫn là một người có lý niệm, hơn nữa còn rất tàn nhẫn đối với bản thân, biết tầm quan trọng của cân bằng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tạo ra bất cứ phiền phức gì, còn chuyện sau này... Vậy cũng không phải là chuyện mà tôi có thể đoán trước được. Dương Gian nói.

1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận