Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3638: Nghiêm Túc Nghiên Cứu “Vậy sao cậu còn muốn mở cửa nữa?”

Vương San San có chút khó hiểu.

Vương San San gật đầu, chậm rãi lui sang một bên, đồng thời bên cạnh cô còn có một nhóc con quỷ dị yên lặng xuất hiện, đứa bé này có làn da tái nhợt, mặc áo liệm, mang giày thuê, nghiêng đầu mở to một đôi mắt hơi đỏ lên nhìn lén Trương Tiện Quang, giống như đang nhìn một món đồ ăn vô cùng ngon miệng.

“Vật nhỏ này, không phải là quỷ, cũng không phải là ngự quỷ nhân...Nó là sản phẩm của linh dị, hơn nữa còn giống Dương Gian cậu đến bảy tám mươi phần trăm, là quỷ nô của cậu? Không, không giống lắm, còn đặc biệt hơn cả quỷ nô.

Trương Tiện Quang cũng đang nhìn chằm chằm quỷ động, hơn nữa vô cùng nghiêm túc nghiên cứu.

Rầm!

Lại là một loạt tiếng vang lên vang lên.

Dương Gian dùng bao lực đập nát cánh cửa này.

Cánh cửa dày nặng kia rơi ầm xuống đất.

Trong phòng tối đen, sau đó bóng tối ở nơi đó bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài giống như sương mù dày đặc, lạnh lẽo mà lại thấm người, giống như muốn ăn mòn hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Mặt Dương Gian lạnh tanh, hắn chỉ bước về phía trước một bước.

Bóng tối lập tức lui tán, tất cả hiện tượng linh dị đáng sợ cũng đột nhiên dừng lại.

Giống như Dương Gian chính là một cánh cửa không có cách nào vượt qua được, có thể ngăn cản bất cứ linh dị nào đến gần.

“Đi thôi"

Một giọng nói từ trong căn phòng đen nhánh vọng ra.

Trương Tiện Quang hơi mỉm cười, thu hồi ánh mắt, không tiếp tục nghiên cứu quỷ đồng nữa mà lại lập tức đi theo chân Dương Gian, bước vào trong căn phòng này.

Chỉ là vừa đến gần bóng đêm, cơ thể Trương Tiện Quang lập tức biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng chỉ có thể nghe đến từng tiếng bước chân do hắn truyền đến.

Sau khi hai người đi vào, không bao lâu sau đã không thấy đâu nữa.

Chỉ là có một điều vô cùng kỳ lạ.

Theo hai người tiến vào, bóng đêm bên trong căn phòng thứ ba dần dần có xu hướng tan đi, đồng thời tình huống bên trong cũng hơi lộ ra một chút.

Hình như bên trong căn phòng kia không có gì cả, chỉ có một con đường, con đường kia từ ngoài kéo vào trong, càng lúc càng rộng, đến cuối cùng vẫn mãi kéo dài đến chỗ bóng tối nhất.

Dương Gian và Trương Tiện Quang cùng nhau đi vào căn phòng thứ ba này.

Tuy rằng bên trong phòng tối đen, nhưng dưới sự thăm dò của quỷ nhãn, bóng tối ở nơi này gần như không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào với hắn cả.

Trước mặt hắn có một con đường vô cùng đặc biệt, con đường này cũng không phải do linh dị hình thành, càng giống như do người sống xây dựng ra hơn, lúc mới bước vào phòng, còn đường còn rất hẹp, chỉ rộng chừng bốn mét, nhưng tiếp tục đi về phía trước thì con đường càng lúc càng rộng.

Đến cuối cùng con đường đã không còn là con đường nữa, mà càng giống như một khoảng sân cực rộng hơn.

Hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng đã xảy ra thay đổi cực lớn, ngay từ lúc bắt đầu Dương Gian còn đang ở trong căn phòng kia, nhưng tiếp tục đi về phía trước, bóng đêm dần dần tan đi, lúc này Dương Gian đã đứng ở một khu vực vô cùng đặc biệt.

Phía sau hắn là một căn phòng chìm trong bóng đêm, trước mặt hắn chính là một thế giới tối tăm không thấy điểm cuối, giống như một quỷ vực cực kỳ rộng lớn.

Dương Gian không tiếp tục đi về phía trước nữa, mà lại dừng chân lại.

“Hiện tại chỗ chúng ta đang đứng chính là nơi giao hội giữa linh dị và hiện thực, nếu lại bước về phía trước vài bước thì sẽ bước vào thế giới linh dị, lui ra sau vài bước sẽ về thế giới hiện thực, theo tính toán của mình thì đường ranh giới này chỉ có vài mét, hơn nữa vị trí khác nhau thì độ rộng cũng sẽ khác nhau.

Sau đó hắn lại nhìn trái nhìn phải, hai bên trái phải của hắn đều có một con đường, con đường này không có đường phân giới rạch ròi, chỉ biết con đường bên trái tối tăm tĩnh mịch, có bóng dáng quỷ dị bồi hồi, con đường bên phải sáng trưng, loáng thoáng có thể thấy khung cảnh bên trong thế giới hiện thực.

Linh dị và hiện thực, ánh sáng và bóng đêm.

Đây là một con đường âm dương không rõ giới hạn.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, con đường này càng lúc càng hẹp đi, chỉ là loại tốc độ biến hẹp này rất chậm, nhưng có một vài chỗ khác đặc biệt, một đoạn đường âm dương nào đó đã biến mất, hai thế giới đã giao hội với nhau, điều này cũng có nghĩa lệ quỷ có thể nương theo điểm giao hội này tiến vào bên trong thế giới hiện thực. Trương Tiện Quang cũng nhìn lướt qua rồi nói:

“Đây chính là cái gọi là đại thế, đã không còn cách nào ngăn cản thời đại linh dị xuất hiện nữa.

“Vậy sao?"

Ngay sau đó, Dương Gian đột nhiên mở quỷ nhãn ra rồi quỷ vực liên tục chồng lên nhau, ánh sáng màu đỏ lập tức dọc theo con đường âm dương kia chiếu qua.

Theo ánh sáng đỏ bao phủ con đường âm dương, lệ quỷ đanh định vượt qua giới hạn, tiến vào hiện thực trực tiếp tiến vào quỷ vực của quỷ nhãn, bị cản lại thành công, “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

Sau đó, Dương Gian hỏi.

1042 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận