Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3420: Chấp Nhận

Dương Gian xử lý Thuyền Trưởng xong rồi cũng không lãng phí thời gian, hắn lập tức chạy trở về vị trí lúc nãy của Hà Ngân Nhi, sau đó lập tức mở ra quỷ vực tầng tám.

Ánh sáng đỏ tươi bao phủ khắp xung quanh.

Không bị quốc vương quấy nhiễu, quỷ vực tầng tám thuận lợi mở ra.

Tất cả mọi thứ bên trong phạm vi quỷ vực bao phủ đều bị nghịch chuyển.

Giới hạn khởi động lại cao nhất của Dương Gian là ba mươi phút, nhưng mà giới hạn khởi động lại cao nhất của quỷ ước nguyện lên đến bốn mươi phút, nếu thật sự muốn liều mạng, hắn có thể sử dụng khởi động lại của quỷ ước nguyện xen kẽ vào, tạo thành một vòng luân phiên, làm cho thời gian khởi động lại kéo dài liên tục, thậm chí có thể đạt đến trạng thái khởi động lại vô hạn.

Nếu vẫn còn không được nữa thì hắn vẫn còn đồng hồ quả lắc linh dị.Nếu cả ba loại khởi động lại hỗ trợ lẫn nhau, Dương Gian hoàn toàn có thể nghịch chuyển quá khứ, thay đổi tương lai.

Hiện tại Chu Đăng chỉ mới chết không đến mươi phút, Dương Gian không cần phải sử dụng nhiều thủ đoạn khởi động lại đến thế, chỉ dựa vào khởi động lại của hắn là đã có thể trở lại thời điểm đó.

Theo khởi động lại diễn ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều bắt đầu thay đổi hoàn toàn.

Mãi đến khi nhìn thấy một bãi tha ma cũ xưa mênh mông nhìn không thấy điểm cuối xuất hiện ở xung quanh, khởi động lại của Dương Gian mới đột nhiên dừng lại, một loại sức mạnh linh dị đáng sợ đang ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ nơi này, cho dù là quỷ vực tầng tám cũng không có cách nào vượt qua bãi tha ma này được.

“Khởi động lại đã bị chặn rồi?"

Dương Gian hơi thay đổi sắc mặt.

Hắn biết đây chính là linh dị của La Thiên.

Mà theo bãi tha ma xuất hiện, chủ nhân bãi tha ma La Thiên vốn đã phải tiêu tán lại xuất hiện ở một vị trí cách Dương Gian không xa, dù cơ thể vẫn không chân thật, chỉ là một cái bóng mờ ảo sắp sửa biến mất, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được La Thiên đang nhìn chằm chằm vào hắn, giống như có chút cảnh cáo.

“Nghịch chuyển sống chết có cấm kỵ rất lớn, đừng có lúc nào cũng muốn thay đổi quá khứ, cậu phải học được cách tiếp nhận tương lai"

La Thiên mở miệng, ông ta biết Dương Gian đang làm cái gì.

“Đồng đội của tôi đã chết, tôi đang cứu hắn quay về, chỉ thế mà thôi.

Dương Gian nói.

Bóng dáng La Thiên vốn đã rất mơ hồ, bây giờ lại đang nhanh chóng biến mất, bãi tha ma cũ xưa kia cũng biến mất theo ông:

“Cậu không thể vượt qua bãi tha ma này được, những gì nó đã chôn vùi ngay lúc này không thể bị thay đổi, bỏ cuộc đi, cậu nên đi nắm chắt lấy tương lai mới chứ không phải lãng phí thời gian ở một người vốn đã nên chết đi."

Sắc mặt Dương Gian có chút âm u, vì La Thiên nói rất đúng, hắn thử khởi động lại thêm lần nữa, nhưng vẫn bị bãi tha ma cản trở, làm cho khởi động lại thất bại.

Cho dù có thử bao nhiêu lần thì kết quả vẫn cứ như thế.

Thời gian khởi động lại càng dài thì bãi tha ma sẽ càng rõ ràng, hắn cũng sẽ bị quấy nhiễu càng thêm nghiêm trọng, đây là một vách tường quá khứ không có cách nào vượt qua được.

Cho nên Dương Gian không có cách nào quay lại đoạn thời gian Chu Đăng bị tấn công.

Hơn nữa theo thời gian dần trôi đi, Dương Gian muốn sử dụng khởi động lại thì lại phải trả cái giá càng lớn hơn, cho nên việc cứu Chu Đăng lại càng khó khăn hơn nữa.

Mãi đến khi Dương Gian không còn cách nào khác, không thể không dừng loại hành vi này lại.

Hắn thất bại.

Có lẽ vì lần trước trong quá trình truyền tin ở bên trong tòa nhà cổ, Dương Gian đã thành công cứu được Chu Đăng một lần, cho nên lần này Chu Đăng đã xài hết tất cả may mắn, cái người vốn đã phải chết từ rất lâu này, hiện tại chỉ là đón nhận kết cục vốn thuộc về hắn mà thôi.

Dương Gian im lặng đứng tại chỗ, cuối cùng hắn quyết định bỏ cuộc.

Bãi tha ma cũ xưa đã biến mất không thấy, vào lúc này, La Thiên, cái người không biết đã xuất hiện lại bao nhiêu lần, cuối cùng cũng tan biến.

Tất cả hiện tượng linh dị đều biến mất không còn.

Quỷ vực tầng tám cũng không mở ra nữa.

“La Thiên nói đúng, có lẽ mình phải học cách tiếp nhận sự ra đi của một số người, nếu mỗi một người chết đi đều cần minh dùng khởi động lại để cứu về, vậy đến cuối cùng mình cũng sẽ không thay đổi được cái gì, mình phải đi làm chuyện mà mình nên làm thôi” Dương Gian bắt đầu học cách tiếp thu hiện thực tàn khốc này.

Chu Đăng chết cũng tương tự như việc Lý Quân rời đi, dù làm cho người ta cảm thấy tiếc hận, nhưng cuối cùng cũng không thể không tiếp thu.

Sau khi Dương Gian nghĩ thông suốt, hắn cũng không tiếp tục kiên trì nữa, ngược lại xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hắn phải đi chi viện cho những đội trưởng khác, hoặc là đi xử lý mấy tên quốc vương khác của tổ chức Quốc Vương, chỉ cần hắn nỗ lực thêm một chút thì xác suất chiến thắng trận chiến tranh này sẽ lại càng cao hơn một chút, còn việc người chủ đạo trận chiến tranh này là quỷ hay là quốc vương thì đều không quan trọng, chuyện đã đến nước này thì mọi người đều không có cách nào quay đầu lại nữa.

Chỉ có dùng hết mọi khả năng giành lấy phần thắng thì mới có cơ hội thấy rõ sự thật ở phía sau.

Ngay lúc Dương Gian lại bắt đầu hành động thì cuộc chiến đấu giữa các đội trưởng và quốc vương đã đạt đến trình độ liều mạng.

1121 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận