Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3667: Thế Này Còn Tạm Được

“Người của đội phá bỏ công trình đến đây rồi"

Giờ phút này, Vương San San dõi mắt nhìn về nơi xa, thấy có một nhóm người đang đi về phía này.

“Mấy người kia dám đến thật à? Cô đi về trước đi, để tôi xử lý việc này.

Ông cụ Trương vẫn cứ hiếu thắng như cũ, bảo Vương San San rời đi, ông ta tự đối mặt một mình.

Vương San San không hề khách sáo chút nói, chỉ nói:

“Nếu không xử lý được thì để tôi ra tay"

“Cô không thể đặt lòng tin vào Vĩ gia của cô một chút sao?"

Ông cụ Trương trừng mắt nhìn.

Vương San San không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn ông, sau đó xoay người vào lại trong miếu.

Ông cụ Trương hài lòng gật đầu:

“Thế này còn tạm được"

Giờ phút này Lưu Nham đã dẫn theo một nhóm người nhanh chóng đi đến trước ngôi miếu nhỏ này, bọn họ quan sát nơi đây, ngôi miếu này không có tên, cũng không có người đến thắp hương, rất quạnh quẽ, hơn nữa cũng không chiếm quá nhiều diện tích, nếu phá hủy cũng sẽ không mất quá nhiều công sức, chỉ cần một ngày là xong.

“Xin hỏi, ông là ông cụ Trương sao?"

Một nhân viên thuộc đội phá bỏ đi qua, lớn tiếng hỏi.

“Cháu ngoan gọi lớn tiếng như thế làm gì, ông nội của cậu vẫn còn nghe thấy rõ.

Ông cụ Trương hừ mạnh.

“Cụ ông, ông có thể đổi sang chỗ khác ngồi được không? Hôm nay công ty chúng tôi dự định tiến hành dỡ bỏ ngôi miếu nhỏ này, ông ngồi ở đây sẽ cản trở việc làm việc của chúng tôi.

Có người khuyên.

Ông cụ Trương nói:

“Vậy à? Được, không thành vấn đề, tôi đổi sang chỗ khác là được, cái cậu đội mũ trắng kia, đúng vậy, nói cậu đó, mau qua đây đỡ ông già này lên.

Ông ta đang chỉ vào Lưu Nham.

Lưu Nham thấy ông cụ này dứt khoát như thế, cũng không kiếm chuyện, lập tức cười bước qua, nâng ông cụ lên:

“Ông ơi ông cẩn thận, có cần tôi cử người đưa ông về không"

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, ông cụ Trương đã kêu la thảm thiết, ngã quỵ xuống đất:

“Cứu mạng, cứu mạng, giết người rồi"

Nụ cười trên mặt Lưu Nham lập tức cứng lại, chuyện này, chuyện gì đây? Ăn va à?

“Ông ơi, ông như thế là không được rồi. Lúc nãy tôi còn tốt bụng đỡ ông lên, còn chưa làm gì ông đâu?

Hắn lập tức giải thích.

Nhưng mà ông cụ Trương vẫn cứ nằm liệt dưới đất đau khổ kêu rên:

“Là thằng ranh cậu ra tay, cậu muốn giết chết tôi, sắp chết rồi, sắp mất mạng rồi.

Lưu Nham thấy ông cụ Trương này khó chơi như thế, không khỏi nhìn sang những người bên cạnh, muốn xem xem bọn họ có cách nào để giải quyết vấn đề khó khăn này không?

Nhưng mà những người khác cũng không biết làm sao, không ai nói gì.

Ông cụ Trương này đã tám mươi tuổi, già lắm rồi, ông ta nằm bẹp xuống đất là không ai dám đi đỡ, ai dám đi đụng vào chứ, lỡ như hơi mạnh tay một chút, nói không chừng sẽ mất mạng thật.

Nếu trong công trường xảy ra án mạng, toàn bộ công trường đều phải bị đình công, đến lúc đó còn phiền phức lớn hơn nữa.

Cho nên khi đối mặt với mấy người già trong khu chung cư này, bọn họ luôn dùng an ủi, khuyên nhủ là chủ, làm gì dám động tay động chân chứ.

“Ông ơi, chúng tôi đi, chúng tôi đi là được chứ gì, hôm nay không phá bỏ nơi này nữa.

Lưu Nham thấy ông cụ nằm dưới đất cũng vô cùng đau đầu, chỉ có thể dẫn theo đội phá bỏ nhanh chóng rời đi, sợ bị ăn vạ.

Mấy người này vừa mới rời đi, ông cụ Trương lập tức không la lối nữa, chậm rãi bò dậy.

“Bọn thanh niên thời này thật sự không biết trời cao đất dày gì cả, còn dám đấu với ông nội Vĩ củ mấy người? Để cho mấy cậu hiểu biết về lòng dạ hiểm ác của người sáu mươi năm trước.

Ông cụ Trương hừ lạnh, sau đó quay đầu hô to:

“Vương San San, mọi chuyện xong xuôi rồi.

“Mất mặt"

Bên trong vọng ra tiếng nói lạnh nhạt của Vương San San.

Ông cụ Trương lập tức nổi giận:

“Cái này gọi là đấu văn, sao có thể nói là mất mặt được? Dùng đầu óc không có gì là mất mặt hết, không lẽ đối phó với bọn họ, còn cần tôi phải lộ ra thân phận song cầm kim thương khách sao?"

Vương San San ở trong miếu không trả lời nữa.

Ông cụ Trương vẫn cứ ngồi ngoài cửa lải nhải mãi không ngừng, nói khi xưa ông anh dũng, như thế nào, nổi tiếng ra sao, lại cảm thán anh hùng xế bóng, bảo thương bị phong ấn, lâu rồi không dùng linh tinh. “Ông cụ Trương này đúng là khó chơi thật, nhưng mà vẫn sẽ có lúc ông ta không có mặt, tranh thủ lúc ông cụ này về nhà ngủ, trực tiếp phá hủy tường vây xung quanh trước, đến lúc đó mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều"

Trên đường về, Lưu Nham không nhịn được bắt đầu hùng hổ nói.

Lúc này có một công nhân vội vàng chạy đến:

“Xảy ra chuyện rồi, bên kia công trường đào ra được mấy cái quan tài màu đỏ.

“Chỉ là mấy cái quan tài thôi? Là văn vật sao? Nếu không phải thì lập tức báo cảnh sát, sau đó cho người nhanh chóng đi xử lý."

Lưu Nham vội nói.

“Đã báo án rồi, nhưng mà mấy cái quan tài kia kỳ lạ lắm, không có ai dám đụng chúng nó, giám đốc, anh tự qua đó xem đi"

Công nhân nói.

“Còn có chuyện này à? Để tôi qua đó xem thử” Lưu Nham nói.

Khi hắn chạy đến nơi lại phát hiện công nhân trong công trường khu này đều đã chạy sạch sẽ, chỉ để lại một cái hố to, mà bên trong cái hố đó, mấy cái quan tài màu đỏ tươi như máu đang yên lặng nằm ở bên trong.

Quan tài được xếp thành một vòng tròn, tổng cộng có bảy cái, vô cùng ngay ngắn chỉnh tề. Điều khiến người ta cảm thấy bất an chính là có một cái quan tài trong số đó không biết đã bị ai mở ra, nhưng bên trong quan tài trống không, không có bất cứ thứ gì.

1023 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận