Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3295: Điều Kiện

“Hiện tại dưới tình huống đã mất đi bốn tên quốc vương, chúng ta lại đi quyết chiến với đối phương cũng không nắm được phần thắng, huống chi tin tức hôm nay đối phương giành được lợi truyền ra, mọi người đều biết tổ chức Quốc Vương của chúng ta cũng không phải không thể chiến thắng được.

“Thượng đế bị thương thì không còn là thượng đế nữa, anh có hiểu được không?"

“Vậy anh có ý gì? Cảm thấy chúng ta không thắng được, cho nên muốn đầu hàng đối phương sao?"

Người truyền giáo nhìn chằm chằm hắn nói Người đàn ông đội mũ lịch thiệp kia lắc đầu nói:

“Không, không, không, tôi chỉ cảm thấy cần phải đổi một người có năng lực quyết sách để giúp đỡ mọi người, không thể để một người thất bại liên tục dẫn đầu, tôi tin tưởng tôi có thể làm càng tốt hơn. Anh nên ngoan ngoãn phối hợp hành động của tôi, chứ không phải ở đây đưa ra một ít quyết định ngu xuẩn.

Rất rõ ràng, người đàn ông đội mũ lịch thiệp này muốn cướp quyền.

Xem ra bên trong tổ chức Quốc Vương cũng không quá đoàn kết, sau khi hành động lần này thất bại, một ít mâu thuẫn sẽ bị phóng đại vô hạn, trở nên gay gắt.

Nhưng mà Dương Gian cũng không quan tâm đến chuyện này.

Bởi vì hiện tại trời đã khuya.

Hắn cần tìm một chỗ đi ngủ. Trên thực tế, Dương Gian cũng làm như thế, hắn rời khỏi cao ốc Ninh An, tìm một chỗ an toàn trong thành phố Đại Đông ngủ say Hắn vừa ngủ, lập tức tiến vào khu ác mộng.

Không đúng, hiện tại đã không còn là ác mộng, mà là một giấc mơ đẹp, bởi vì ở trong mơ, Dương Gian có thể muốn làm gì thì làm, không cần phải kiêng dè bất cứ thứ gì.

Nhưng mà Dương Gian cũng không có thói quen chơi bời trong giấc mơ, mà chỉ yên lặng đi bên trong thôn trang yên tĩnh, đi dọc theo đường nhỏ đi đến cửa trường tư thục ở cách ngoài thôn trang không xa.

Mở cửa.

Trên bục giảng của phòng học, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trưởng thành lại lộ ra chút tang thương đang đứng trên bục giảng giảng bài.

Bên dưới bục giảng, một cô bé khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nghe giảng bài.

Sự xuất hiện của Dương Gian xen ngang bài giảng này.

Lúc này Trương Tiện Quang nhíu mày, nhìn về phía Dương Gian:

“Lúc trước tôi đã nói rồi, cậu phải gõ cửa.

“Tôi không có thói quen gõ cửa, lúc trước không có, sau này cũng sẽ không"

Dương Gian nói.

“Có việc đột xuất, lớp học ngày hôm nay dừng lại tại đây, Tiểu Nhã, em có thể hoạt động tự do"

Trương Tiện Quang nói “Vâng, thưa thầy"

Triệu Tiểu Nhã gật đầu, lễ phép nói.

Hiển nhiên gần đây Trương Tiện Quang đã tốn rất nhiều công sức để dạy dỗ Tiểu Nhã.

Trương Tiện Quang từ từ đi về phía Dương Gian, ánh mắt hắn lạnh lùng, gương mặt nghiêm túc, làm trong lòng người ta sợ hãi.

Dương Gian lại không hề nhúc nhích, cũng không để ý Trương Tiện Quang bước từng bước một, lại vẫn chưa bước ra khỏi căn phòng học không quá lớn này.

“Nói đi, cậu đến tìm tôi làm gì?"

Hắn hỏi thẳng Dương Gian cũng không giấu diếm, nói thẳng:

“Anh ở nơi này, có lẽ cũng không biết quá rõ ràng về tình hình ở bên ngoài, trước khi nói đến những chuyện khác, tôi cảm thấy tôi nên nói cho anh biết những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài trước đã.

Sau đó, hắn kể tóm tắt lại chuyện tổ chức Quốc Vương và kế hoạch thuyền cứu nạn, đồng thời cũng nói cho Trương Tiện Quang biết tình hình chiến đấu giữa họ và tổ chức Quốc Vương.

“Trong vòng ba ngày tới, thuyền U Linh sẽ cập bến, chúng ta đã thiệt hại vài đội trưởng, thành viên đã không đủ, cho nên tôi hi vọng anh có thể giúp chúng tôi một tay, cùng nhau đối phó với tổ chức Quốc Vương"

Trương Tiện Quang cười:

“Dương Gian, cậu thật sự rất quyết đoán, dưới tình huống này mà còn có thể xem tôi như viện binh, xem ra cậu đã chuẩn bị sẵn sàng thả tôi ra khỏi nơi này, nhưng mà có lẽ cậu cũng biết rõ, sau khi thả tôi ra sẽ có hậu quả như thế nào"

“Hậu quả có tệ như thế nào thì cũng không nghiêm trọng bằng việc thuyền U Linh cập bến, một khi linh dị mất khống chế, như vậy sẽ có rất nhiều người chết đi, lần này nhất định phải chiến thắng, hơn nữa còn phải thắng với ưu thế tuyết đối, ngoài ra kế hoạch của anh rất khó thực hiện được, tôi cảm thấy tôi có thể cản được anh"

Dương Gian nghiêm túc nói.

“Cậu phải biết rằng, một khi tôi rời khỏi nơi này rồi thì chắc chắn sẽ không bị cậu bắt lại lần nữa.

Trương Tiện Quang nói.

Dương Gian nói:

“Vậy thì đó cũng là chuyện sau khi chiến tranh kết thúc.

Trương Tiện Quang cười:

“Cậu không sợ tôi vừa ra ngoài lập tức đổi ý sao?"

“Dù sao cũng phải đánh cược một lần, hơn nữa anh có thực lực xứng đáng để tôi đặt cược.

Dương Gian nói thẳng.

Trương Tiện Quang chỉ nói:

“Tôi có thể giúp cậu chiến thắng trận chiến tranh này, nhưng mà tôi muốn một điều kiện.

“Điều kiện gì?"

Dương Gian hỏi.

“Tôi muốn lấy lại thanh đao của tôi.

Trương Tiện Quang nói:

“Muốn lên chiến trường thì cũng cần có một món binh khí ra hồn đúng không"

“Được, tôi trả cho anh"

Dương Gian nói:

“Anh có thể yên tâm, tôi đã dám thả anh ra ngoài thì sẽ không hạn chế anh bất cứ điều gì?

Trong mơ, Dương Gian và Trương Tiện Quang đã bàn bạc xong xuôi.

Hắn đồng ý thả Trương Tiện Quang ra, cùng lúc đó Trương Tiện Quang cũng phải giúp bọn hắn chiến thắng trong trận chiến tranh này Còn việc chừng nào thả hắn ra thì Dương Gian không nói, Trương Tiện Quang cũng không hỏi, chỉ là đôi bên đều biết rất rõ, thời gian này sẽ đến nhanh thôi.

1093 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận